Lôi Thường hừ lạnh, cũng không từ mà biệt, “Đã có Hoa Thần Quân che chở, Bổn thần tạm thời tha cho nàng vậy ——”
“Tha cho nàng? Vậy còn ngươi…” từng tiếng lạnh lùng, tà áo trắng càng làmnổi bật cảm giác tinh tế trên khuôn mặt mang nét thiên nhân của hắn.
Bạch Trì Hữu đi ra, nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã đang bối rối trong ngực Hoa Trung Vĩ, chân mày nhíu chặt, trên người lại tỏa ra luồng khí lạnh.
Hoa Tiểu Nhã không mở mắt nên không biết chuyện gì nhưng trong lòng có một chút ủy khuất và khó chịu.
Nhìn dáng vẻ giờ phút này của nàng, Bạch Trì Hữu cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa.
“Sao nào, chẳng lẽ Hồ vương còn muốn đánh nhau mới được hay sao?” Đôi mắt Lôi Thường mang theo vài phần khiêu khích.
Bạch Trì Hữu đột nhiên… lại cười như vậy, mặc dù chỉ là cười nhạt, nhưngmang theo nét hào hoa phong nhã, “Lôi Thường lấy việc công làm chuyệntư, ngươi nói, làm sao trừng phạt cho phải đây?”
“Ngươi muốn… ngươi muốn vận dụng tư hình?” Lôi Thường lóe mắt, có chút sợ hãi.
“Là ngươi khiêu khích người của ta trước, bây giờ còn nói ta vận dụng tưhình sao?” Nụ cười của Bạch Trì Hữu mang theo khí lạnh, khiến Hoa TiểuNhã ở trong ngực Hoa Trung Vĩ cũng hơi sợ hãi.
Vừa nhìn sang, Bạch Trì Hữu lại đột nhiên biến mất ở đó, hóa thành một làn khói trắng bay thẳng lên trời ——
“Người ——” Hoa Tiểu Nhã khóe môi hé ra, lại vô lực khép lại.
“Hắn đi tìm Lôi Thường đánh nhau, cô nương, cô không sao chứ?” Hoa Trung Vĩkia vốn là vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nhu-phu/646502/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.