'Từng lớp quần áo trên người rơi xuống, đôi môi của Cung Nghê Thường dần tím tái vì lạnh nhưng gò má lại hơi ửng đỏ.
Lý Trạch Vũ nhìn Cung Nghê Thường bằng ánh mắt phức tạp. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy phụ nữ đẹp, dù là người da vàng, da trắng hay cả da đen thì hắn cũng đã thấy nhiều, trong số đó cũng có rất nhiều
người đẹp đang thời xuân sắc.
Ví dụ như Kardashian, Nalisa, Diệp Khuynh Thành, Trần Thanh Tuyết hay Tê Tiên Nhi.
Tuy nhiên, Cung Nghê Thường thật sự không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ võ lâm, toàn thân cô ấy từ gương mặt tinh xảo đến vóc người duyên dáng đều không có bất kỳ tỳ vết nào.
Lý Trạch Vũ thừa nhận đối phương rất xinh đẹp, đẹp đến mức không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả, nhưng ngay lúc này trong lòng hắn không hề có
chút suy nghĩ bậy bạ nào.
Bởi Cung Nghê Thường vốn không phải vì thích hắn mới cởi quần áo mà do cô ấy có việc cầu xin hắn.
Phong lưu mà không hạ lưu mới là tính cách của Lý Trạch Vũ.
Hắn nhặt từng món quần áo dưới đất rồi khoác lên người Cung Nghê Thường.
"Đây là lần cuối, sau này đừng làm phiền tôi nữa!" Lý Trạch Vũ vừa giúp đối phương gài nút áo vừa nói.
"Cám... cám ơn!"
Hai mắt Cung Nghê Thường ửng đỏ, ngàn vạn lời nói hoá thành hai tiếng cám ơn.
Tuy cô ấy rất kích động nhưng cảm động còn nhiều hơn.
Cô ấy đã từng nghĩ rằng trên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3516218/chuong-995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.