Chương trước
Chương sau
'Từng lớp quần áo trên người rơi xuống, đôi môi của Cung Nghê Thường dần tím tái vì lạnh nhưng gò má lại hơi ửng đỏ.

Lý Trạch Vũ nhìn Cung Nghê Thường bằng ánh mắt phức tạp. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy phụ nữ đẹp, dù là người da vàng, da trắng hay cả da đen thì hắn cũng đã thấy nhiều, trong số đó cũng có rất nhiều

người đẹp đang thời xuân sắc.

Ví dụ như Kardashian, Nalisa, Diệp Khuynh Thành, Trần Thanh Tuyết hay Tê Tiên Nhi.

Tuy nhiên, Cung Nghê Thường thật sự không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ võ lâm, toàn thân cô ấy từ gương mặt tinh xảo đến vóc người duyên dáng đều không có bất kỳ tỳ vết nào.

Lý Trạch Vũ thừa nhận đối phương rất xinh đẹp, đẹp đến mức không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả, nhưng ngay lúc này trong lòng hắn không hề có

chút suy nghĩ bậy bạ nào.

Bởi Cung Nghê Thường vốn không phải vì thích hắn mới cởi quần áo mà do cô ấy có việc cầu xin hắn.

Phong lưu mà không hạ lưu mới là tính cách của Lý Trạch Vũ.

Hắn nhặt từng món quần áo dưới đất rồi khoác lên người Cung Nghê Thường.

"Đây là lần cuối, sau này đừng làm phiền tôi nữa!" Lý Trạch Vũ vừa giúp đối phương gài nút áo vừa nói.

"Cám... cám ơn!"

Hai mắt Cung Nghê Thường ửng đỏ, ngàn vạn lời nói hoá thành hai tiếng cám ơn.

Tuy cô ấy rất kích động nhưng cảm động còn nhiều hơn.

Cô ấy đã từng nghĩ rằng trên đời này không có bất kỳ người đàn ông nào chịu nổi sự cám dỗ khi bản thân chủ động cởi quần áo, trừ phi đối phương là Liễu Hạ Huệt

Nhưng Lý Trạch Vũ có giống Liễu Hạ Huệ không?

Rõ ràng đáp án là không, bởi vì bên cạnh hắn có rất nhiều bóng hồng vây. quanh, thế nên hắn thật sự là một quân tử!

Đây là suy nghĩ của Cung Nghê Thường về Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ không biết suy nghĩ của Cung Nghê Thường, bằng không hắn sẽ rất kiêu ngạo.

"Anh bảo người của các môn phái võ lâm lui ra ngo: để các gia tộc ẩn cư ở Quy Khư chiến đấu với tộc bất tử, còn bản thân thì ngồi làm ngư ông đắc lợi à!"

Cung Nghê Thường tạm ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Vừa rồi anh giết hơn năm mươi người kia là vì muốn diệt khẩu, không cho tin tức anh xuất hiện lan

truyền ra ngoài đúng không?"

Lý Trạch Vũ liếc cô ấy rồi gật đầu: "Cô rất thông minh, nhưng có một số việc tự mình hiểu trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra."

Chậc! Cung Nghê Thường mấp máy môi, muốn nói lại thôi "Bớt nói nhảm, đi theo tôi."

Lý Trạch Vũ nhắm về một hướng rồi bay đi.

Cung Nghê Thường lập tức đuổi theo.

Cứ cách một đoạn Lý Trạch Vũ sẽ dừng lại chốc lát rồi mới tiếp tục lên đường.

Sau vài lần dừng lại, cuối cùng Cung Nghê Thường cũng nhận ra điểm đáng ngờ.

Mỗi lần bọn họ dừng lại, ở khu vực xung quanh đều có một mảnh vải đen, rõ ràng có ai đó cố ý để lại ký hiệu.

Sau vài canh giờ, Lý Trạch Vũ dẫn theo Cung Nghê Thường xuất hiện trước một sườn núi với danh.

Phía dưới chỗ hai người đứng có một căn nhà gỗ, trong nhà có một chàng trai đang hăng hái múa trường kiếm.

"Xoet!"

Sau nhát kiếm đầu tiên của chàng trai, mấy cây trúc trước mặt anh ta đều bị chém đứt làm đôi.

"Không tệ!" Có một lão giả bất ngờ xuất hiện sau lưng chàng trai.

Chàng trai xoay người lại, mừng rỡ nói: "Sư phụ, cuối cùng còn đã luyện thành tầng thứ sáu của Kim Xà kiếm pháp rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.