Chương trước
Chương sau
Lý Trạch Vũ rời khỏi phủ Long Chủ, lên chiếc Haval H9 đã đợi bên ngoài từ lâu.

“Đi mau!”

Vừa lên xe, Lý Trạch Vũ đã thúc giục.

Long Thiên Quân đầy vẻ nghỉ ngờ, không biết tên này sao lại vội vàng như vậy, cứ như kẻ trộm bị bắt quả tang.

“Anh ngẩn người ra đó làm gì, mau lái xe đi!”

“Ôôð."

Bị quát, Long Thiên Quân lập tức tỉnh táo lại và khởi động xe.

“Đi đâu?”

“Sân bay!”

“Két két két...”

Chiếc xe vừa tăng tốc lại bị Long Thiên Quân dừng lại: “Cậu đến sân bay làm sao? Cậu không muốn thực hiện nhiệm vụ này à?”

“Bây giờ ông đây sẽ thực hiện, lái xe mau lên!” Lý Trạch Vũ gần như hét lên. Long Thiên Quân lại khởi động xe, nhưng càng hoang mang.

Hắn ta làm sao có thể biết được Lý Trạch Vũ không muốn bị bỏ lại làm con ngựa giống!

Mười phút sau.

Lý Trạch Vũ lại đến sân bay, đang định đi mua vé máy bay, thì một cái đầu bóng loáng xuất hiện trong tâm mắt hắn.

Chỉ thấy một vị hòa thượng già ôm một vị ni cô già vào lòng, lặng lẽ ngồi ở phòng chờ, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những hành khách đi qua.

“Quyên Nhị, bà thấy hạnh phúc không?”

“Triển Chiêu, tôi thấy rất hạnh phúc!”

Cuộc đối thoại của ni cô và hòa thượng luôn buồn nôn như vậy.

Tê Tiên Nhi ngồi ở bên cạnh dường như đã quen, không còn thấy buồn nôn nữa.

*Ừ..ừ,.

Lý Trạch Vũ vừa mới tới gần đã suýt nôn hết bữa tối hôm qua. “Ai đói”

“Thằng nhóc thối...”

Hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình buông nhau ra, đồng thời qua người nhìn lại.

“Ngài không sao chứ?” Một nữ nhân viên sân bay tới hỏi.

Lý Trạch Vũ xua tay nói: “Không sao đâu, không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm một chút thôi, lát nữa sẽ ổn!”

“Vâng, vậy ngài có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.” Nữ nhân viên chủ động muốn dìu Lý Trạch Vũ.

Cũng không biết là thực sự quan tâm đến hành khách hay là thấy thằng nhãi này đẹp trai nên muốn ve vấn.

Có lẽ là cả hai!

“Không cần, cô đi làm việc của cô đi.”

Lý Trạch Vũ lại từ chối, đồng thời đặt mông xuống ngồi cạnh Tề Tiên Nhi. Nhân viên mới miễn cưỡng rời đi.

“Thằng nhóc, sao con lại ở đây?”

Hòa thượng Nhất Trinh tò mò hỏi.

Lý Trạch Vũ không để ý tới ông, mà nhìn về phía Tề Tiên Nhi: “Cô cả ngày dính lấy hai con quỷ ghê tởm này, chịu được không?”

Tê Tiên Nhi mặt đầy vẻ chán nản.

Cô ta cũng chịu không nổi, nhưng cô không thể làm gì được!

“A Di Đà Phật, thăng nhóc nói bậy bạ gì vậy? Nói ai ghê tởm hải!”

Hòa thượng Nhất Trinh xắn áo cà sa lên như muốn đánh nhau.

Sư thái Diệt Tình vội vàng khuyên nhủ: “Ông tức giận với trẻ con làm gì?”

“Cũng đúng, đường chúng ta chúng ta đi, để người khác không có đường đi... à phì, để người khác nói đi!”

Hòa thượng Nhất Trinh lại ôm sư thái Diệt Tình, nhìn Lý Trạch Vũ với ánh mắt đầy vẻ đắc ý, như đang nói: Con có được như ta không!

Lý Trạch Vũ lắc đầu bất lực.

May mà hòa thượng già này là sư phụ của hắn, nếu không hắn đã tát cho. ông mấy cái bạt tai.

“Mọi người muốn đi đâu?”

“Du lịch nước ngoài!”

Tê Tiên Nhi trả lời.

Lý Trạch Vũ liếc nhìn hai ông bà già đang quấn quýt lấy nhau: “Trong nước có nhiều danh lam thắng cảnh như vậy còn chưa chơi đủ, còn phải chạy ra ngoài chơi sao?”

Hòa thượng Nhất Trinh đắc ý nói: “Cả đời Quyên Nhi chưa bao giờ được ra nước ngoài, ta định đưa bà ấy cảm nhận phong cảnh nước ngoài, làm sao, không được à?”

“Ø, sao mà không được chứi”

Lý Trạch Vũ đảo mắt, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác.

“Sư phụ Nhất Trinh, để con làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người nhé...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.