Chương trước
Chương sau
Cát Châu, phủ đệ Trấn Bắc Vương.

Lúc mặt trời mọc lên một chiếc xe taxi mang biển số xe Hoàng Thành đậu ở đây, Lý Trạch Vũ ngồi trên xe duỗi người, thản nhiên mang hộp gỗ xuống xe.

“Ngài còn quay lại Hoàng Thành không, tôi có thể chờ ngài, tiền xe tính ngài nửa giá cũng được!”

Thái độ của tài xế vô cùng khách khí.

Lý Trạch Vũ xua xua tay: “Không cần chờ tôi, anh đi trước đi.”

“Được.”

Tài xế có chút thất vọng rời đi.

Lý Trạch Vũ xoay người đi về phía phụ Trấn Bắc Vương.

“Ngươi là ai?” Hai vệ sĩ giữ cửa chặn hắn lại hỏi.

Lý Trạch Vũ bình thản nói: “Tôi là Lý Trạch Vũ, muốn gặp Trấn Bắc vương.”

Lý Trạch Vũ? Vệ sĩ gãi đầu một cái, anh ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

Ánh mắt vệ sĩ còn lại thì lóe sáng: “Ngươi chính là anh hùng dân tộc Lý Trạch Vũ? Xin mời vào, tôi ngay lập tức đi thông báo.”

Cứ như vậy, Lý Trạch Vũ được kính cẩn mời vào trong phủ.

Một lát sau.

Hách Liên Khiếu đang tập thể dục buổi sáng ở hậu viện dừng động tác lại, sau khi nghe vệ sĩ báo cáo, vẽ mắt có chút Hách Liên Khiếu khó tin.

“Hắn tới một mình sao?”

“Đúng vậy!”

Hộ vệ gật đầu trả lời.

Hách Liên Khiếu khoác thêm áo sau đó cùng hộ vệ đi đến phòng tiếp khách. “Trấn Bắc vương, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lý Trạch Vũ cũng không chìa tay ra bắt tay với đối phương, thay vào đó hắn ôm quyền làm lễ.

Hách Liên Khiếu gật đầu một cái, giọng nói khách khí: “Lý anh hùng, sáng sớm cậu đã đến tìm tôi là có việc gì?”

“Tôi tới tặng quà cho Trấn Bắc vương.” Lý Trạch Vũ vỗ hộp gỗ đặt trên bàn một cái.

Ánh mắt Hách Liên Khiếu nhìn chăm chú vào hộp gỗ, hiếu kỳ hỏi

Lý Trạch Vũ đẩy hộp gỗ qua: “Tự ngài mở ra xem thử đi.” Hách Liên Khiếu chần chừ một lúc mới đưa tay ra mở hộp gỗ. “Xoảng!!”

Hộp gỗ được mở ra, bên trong toàn là bột trắng lòa.

Chẳng lẽ là ma tủy?

Con ngươi Hách Liên Khiếu chợt co lại: “Tiểu tử muốn hãm hại bổn vương ư?"

“Tôi hại con khỉ họ nhà ông!”

Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Đây là tro cốt.”

“Hải!”

Hách Liên Khiếu hơi nhếch môi, cằm suýt nữa rớt ra vì sợ. Sáng sớm lại tới nhà người khác tặng tro cốt?

Loại người gì thế!

Lý Trạch Vũ bĩu môi nói: “Ông đừng như thế, dây cũng coi là tro cốt của ông hai nhà ông.”

“HảP Hách Liên Khiếu lại hả một tiếng nữa.

Ông ta quyền cao chức trọng đương nhiên cũng đã nghe nói Vô Tình Thần cung bị tiêu diệt nhưng ông ta không cho rằng Hách Liên Vô Tình lại chết thật.

Cho đến giờ phút này, ông ta vẫn có chút không dám tin. Lý Trạch Vũ liếc ông ta một cái, khinh bỉ nói: “Dù gì ông cũng là Trấn Bắc 'Vương sao lại trông như tên nhà quê thế?”

Tâm trạng của Hách Liên Khiếu nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Lão ta chết như thế nào?”

Lý Trạch Vũ lãnh đạm trả lời: “Đừng hỏi chết như thế nào, nếu các người muốn tìm người để báo thù thì có thể tính nợ này lên trên đầu tôi.”

Nghe đến đây, mắt Hách Liên Khiếu trống rỗng.

Nhà họ Hách Liên bị con thứ cướp đoạt quyền hành, Hách Liên Vô Tình là con cháu chính phòng cuối cùng.

Hiện giờ hương hỏa nhà này đã đứt, theo lý thuyết Hách Liên Khiếu phải cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.