Cát Châu, phủ đệ Trấn Bắc Vương.
Lúc mặt trời mọc lên một chiếc xe taxi mang biển số xe Hoàng Thành đậu ở đây, Lý Trạch Vũ ngồi trên xe duỗi người, thản nhiên mang hộp gỗ xuống xe.
“Ngài còn quay lại Hoàng Thành không, tôi có thể chờ ngài, tiền xe tính ngài nửa giá cũng được!”
Thái độ của tài xế vô cùng khách khí.
Lý Trạch Vũ xua xua tay: “Không cần chờ tôi, anh đi trước đi.”
“Được.”
Tài xế có chút thất vọng rời đi.
Lý Trạch Vũ xoay người đi về phía phụ Trấn Bắc Vương.
“Ngươi là ai?” Hai vệ sĩ giữ cửa chặn hắn lại hỏi.
Lý Trạch Vũ bình thản nói: “Tôi là Lý Trạch Vũ, muốn gặp Trấn Bắc vương.”
Lý Trạch Vũ? Vệ sĩ gãi đầu một cái, anh ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Ánh mắt vệ sĩ còn lại thì lóe sáng: “Ngươi chính là anh hùng dân tộc Lý Trạch Vũ? Xin mời vào, tôi ngay lập tức đi thông báo.”
Cứ như vậy, Lý Trạch Vũ được kính cẩn mời vào trong phủ.
Một lát sau.
Hách Liên Khiếu đang tập thể dục buổi sáng ở hậu viện dừng động tác lại, sau khi nghe vệ sĩ báo cáo, vẽ mắt có chút Hách Liên Khiếu khó tin.
“Hắn tới một mình sao?”
“Đúng vậy!”
Hộ vệ gật đầu trả lời.
Hách Liên Khiếu khoác thêm áo sau đó cùng hộ vệ đi đến phòng tiếp khách. “Trấn Bắc vương, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lý Trạch Vũ cũng không chìa tay ra bắt tay với đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3506783/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.