Cung Vô Địch bất lực nằm dưới đất, chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có hai luồng khí băng hỏa đang giao chiến, khó chịu tới mức sống không bằng chết.
"Không cần quá lo lắng, đây là quá trình loài người trở thành người của Tộc Bất Tử, rất nhanh sẽ khỏi!"
Gutian ngồi trên cao nhìn ông ta an ủi.
Dần dần, con ngươi của Công Vô Địch bắt đầu giấn ra, màu mắt từ đen tuyền thành màu đỏ sậm như màu gan heo.
"Hức!"
Cung Vô Địch cảm thấy trọng miệng như có con đuông dừa đang ngọ nguậy, vì không chịu nổi nên rên một tiếng.
Giây sau! Một cặp răng nanh từ từ nhô ra từ miệng ông ta... "Cha...
Cung Nghê Thường khó khăn bò về hướng của cha mình.
Gutian dùng ánh mắt ra hiệu cho McKitrick, hắn ta gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó nâng cao Cung Nghê Thường lên, nhe hai chiếc răng nanh chuẩn bị cắn xuống.
"Dừng tay!" Vào giây phút then chốt, Cung Vô Địch hét lớn, uy hiếp nói: "Nếu như... Nếu như các ngươi dám làm hại đến con gái tôi, thì các người mãi mãi đừng mong có được Gốt Cầm!"
MeKitrick kinh ngạc, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Gutian.
Gutian suy nghĩ giây lát, xua tay ra hiệu McKitrick tha cho Cung Nghê Thường.
Phù..." Cung Vô Địch tuy đang chịu nỗi đau đớn như muốn chết đi, nhưng nhìn thấy con gái không trúng phải thủ đoạn tàn độc của bọn họ, trong lòng ông †a không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Đến đây, uống cái này đi ông sẽ không cảm thấy đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3506782/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.