Chương trước
Chương sau
Không có tin tức có người đổ bộ vào thành phố Thâm Hạ, vậy nên Lý Trạch Vũ biết được suy đoán trước đó của mình là sai, hai cha con Cung Vô Địch trăm phần trăm đã đến đảo Nguyệt Lượng.

Kết quả không ngoài dự đoán của hản, Văn phu nhân đã phái người đến đàm phán với hắn.

Chỉ cần rút binh, hắn muốn gì được đó! Ha ha.

Lý Trạch Vũ cười nhạt với điều này. Cung Vô Địch có đức hạnh gì?

Ông ta là người sẵn sàng vứt bỏ tất cả những thuộc hạ của mình, chỉ sống vì bản thân, lương tâm gần như bị chó gặm.

Người như vậy sẽ nguyện ý giao Cốt Cầm ra sao? Lý Trạch Vũ không biết người khác tin hay không, dù sao hắn cũng không tin. "Sư phụ Nhất Trinh, con muốn nói chuyện với người."

Lý Trạch Vũ khoác vai hòa thượng Nhất Trinh đi đến một góc không người, hẳn nói thầm vào tai người sau.

"Rõ chưa?"

"Vi sư làm việc, con cứ yên tâm."

Hoà thượng Nhất Trinh tự tin đáp.

Lý Trạch Vũ lập tức mời 'sứ giả' Văn phu nhân phái tới đàm phán.

"Quân Đế, thật ra tôi tới đây chỉ là hình thức."

"Chắc hẳn trước đó Văn phu nhân đã nói rõ ràng với ngài qua điện thoại, chỉ

cần ngài khiến quân Nam Cương rút khỏi đảo Nguyệt Lượng, bà ấy sẽ đưa thứ ngài muốn cho ng:

'Sứ giả là người Địa Trung Hải, có râu cá trê, nhìn là thấy gian trá.

"Không thành vấn đề, thế nhưng ông trở về nói với Văn phu nhân, tôi phải lấy được đồ trước."

Lý Trạch Vũ vốn định tìm cớ ném tên tay sai này xuống biển cho cá ăn, nhưng để không phá hỏng kế hoạch, hẳn chỉ có thể cố gắng ra vẻ.

À.. Sứ giả có hơi khó xử.

Bởi vì trước khi đến, Văn phu nhân đã dặn bỏ, nhất định phải khiến đối phương rút binh trước, bà ta mới có thể giao đồ!

"Mấy người sợ tôi lấy được đồ, sẽ không rút binh?” Lý Trạch Vũ cười châm chọc: "Đừng hồ đồ như vậy, nếu tôi thật sự muốn gây chuyện, cho dù tôi đồng ý rút binh trước, chờ tôi có được đồ, sau đó tôi vẫn có thể điều binh trở lại."

Nói xong hắn vỗ vai sứ giả, thấm thía nói: "Chúng tôi không phải thật sự muốn gây chiến, dù sao đều là người một nhà."

"Đúng đúng đúng, đều là người một nhà, dĩ hoà vi quý."

Sứ giả vội vàng nịnh hót.

Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn nói: "Vậy ông có thể trở về, chuyển nguyên văn lời tôi nói cho Văn phu nhân là được."

"Vậy tôi xin phép đi trước." Sứ giả cung kính rời khỏi khoang thuyền.

Cũng đúng lúc này, một gã đầu bóng lưỡng nhân lúc trời chưa tối, chèo thuyền đưa tên sứ giả kia về đảo Nguyệt Lượng.

Hơn nửa tiếng sau.

Sứ giả vội vàng đuổi tới văn phòng của Văn phu nhân, ông ta nói lại những lời Lý Trạch Vũ nói.

Văn phu nhân nghe xong miếng bánh lớn đó thì mặt giật giật.

"Văn phu nhân, những lời của Quân Đế là thật, chắc chắn là nước Hạ không muốn sử dụng vũ lực với chúng ta."

"Ngoài ra, nếu bọn họ thật sự muốn sử dụng vũ lực, cho dù tạm thời rút binh, sau đó bọn họ vẫn có thể lấy cớ điều quân trở lại."

Tiêu Mỹ Mỹ bắt đầu nghiêm túc phân tích.

Tô Đại Cẩu ở bên cạnh đồng ý nói: "Văn phu nhân, tôi cảm thấy có thể giao đồ cho hắn trước."

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu bọn họ thật sự lật lọng thì sao?" Sự lo lắng của Văn phu nhân không phải không có lý.

Bây giờ nước Mỹ và Nhật Bản mặc kệ sự sống chết của bọn họ, bọn họ thật sự không thể đấu lại được nước Hạ ở Đại Lục.

Tô Đại Cẩu đề nghị: "Không bằng như vậy, để nước Hạ Đại Lục hứa hẹn trước toàn bộ thế giới, cam đoan sẽ không điều binh đến chỗ chúng ta nữa?"

Tiêu Mỹ Mỹ trầm giọng nói: "Có thể nhìn ra được thái độ của Quân Đế rất kiên định, muốn hắn tuyên bố trước, chỉ sợ không dễ dài như vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.