Cung Vô Địch không phải kẻ ngốc, thấy dáng vẻ như sắp nói lời thề son sắt của đối phương, có lẽ tám chín mươi phần trăm là đã xác nhận chuyện này rồi, vậy nên ông ta cũng chẳng giấu giếm, trả lời đúng sự thật: “Không sai, Lý Trạch Vũ muốn cướp một món đồ của tôi.”
Nghe tới đây, hai mắt Văn phu nhân sáng ngời, bà ta thốt lên: “Nói vậy tức là món đồ đó rất quan trọng với Quân đế?”
Câu hỏi vô nghĩa, liên quan đến trường sinh bất lão thì không quan trọng được ư?
Nhưng Cung Vô Địch không nói ra những lời này, ông ta thầm cười khẩy trong lòng, ngoài mặt lại bình tĩnh đáp: “Có lẽ là quan trọng, nhưng muốn họ Cung tôi chắp tay nhường món đồ này lại thì... Chỉ trừ phi ngày mai là ngày tận thế.”
“Cung đảo chủ, có thể cho tôi biết món đồ kia là gì không?” Văn phu nhân thật sự thấy hứng thú.
Nghe vậy, Cung Vô Địch gật đầu đáp: “Không giấu gì Văn phu nhân, đây là một quyển tuyệt phẩm võ công bí mật từ đảo Thiên Đường của tôi.”
Trên đời này, làm gì có ai mà không bị cám dỗ bởi việc trường sinh bất lão? Ông ta sẽ không ngu ngốc ăn ngay nói thật, nếu không chắc chắn trăm phần trăm Văn phu nhân cũng sẽ muốn cướp Gốt Cầm giống Lý Trạch Vũ.
Nhưng lần này ông ta đã tính sai rồi.
Văn phu nhân thở dài, nói: “Cung đảo chủ, có thể giao quyển tuyệt phẩm võ công đó cho tôi được không?”
“Hả?” Cung Vô Địch giật mình, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3488414/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.