“Ôi chao, mấy ngày không gặp mà lá gan của con lừa trọc này đã to lên không ít”
Đạo sĩ Vô Trần ngậm xi gà, trên thân tỏa ra một ý chí chiến đấu dồi dào.
Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Các người có thể im lặng một chút được không, các người đều là người hơn một trăm mấy chục tuổi mà giống như con nít. Nếu muốn đánh nhau thì cứ đánh với con, yên tâm, con cam đoan sẽ không nhẹ tay.”
Đạo sĩ Vô Trần nghe hắn nói như vậy thì khí thế trên người biến mất.
Hòa thượng Nhất Trinh cười ha hả: “Đồ nhi ngoan, con đang nói nhảm gì vậy, chúng ta là thầy trò đó.”
Đạo sĩ Vô Trần nhếch miệng, bất mãn nói: “Tên nhóc thúi, suốt ngày hù dọa vi sư!”
Hai người cũng không dám đấu với Lý Trạch Vũ.
Từ khi Lý Trạch Vũ rời khỏi Tử Ngục, ba người bọn họ hợp tác với nhau cũng không phải là đối thủ của hắn, bây giờ gần như một năm trôi qua, trời mới biết tên đồ đệ quái vật này đã mạnh đến mức nào.
“Chúng ta chia ra năm hướng đuổi theo ông ta, con muốn xem thử Cung Vô Địch có thể chạy trốn tới đâu.”
Lý Trạch Vũ mỉm cười lạnh lùng.
Mặc dù Cung Vô Địch đi ca nô với tốc độ nhanh, nhưng Lý Trạch Vũ đã sớm để người trong Long Tổ liên lạc với mỗi cái cửa khẩu, chỉ cần Cung Vô Địch dám lên bờ thì hắn có thể nhận được tin tức đầu tiên.
Ngọc Linh Lung và những người trong Tiêu Dao Cung dùng chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3485736/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.