"Bịch!"
Lý Trạch Vũ đánh bay một lão già cuối cùng, hắn nhìn bên ngoài chủ đường đông kín người, không khỏi nhíu mày.
Hắn vô địch, nhưng không phải thần tiên.
Nếu bị mấy trăm cường giả bao vây tấn công, vậy hắn nên tìm mảnh đất nào. có phong thuỷ trước.
"Lý Trạch Vũ, dừng tay đi!"
Cung Nghê Thường hết lời khuyên nhủ: "Bên ngoài đều là người của chúng tôi.
Lý Trạch Vũ nheo mắt lại, hắn thoáng trầm ngâm, thở dài: "Được rồi, vậy không đánh!"
Cái gì?
Cung Vô Địch nghe vậy thì mắt sáng lên, ông ta cười ha ha: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, như vậy là đúng!"
Cung Nghê Thường thở phào, trong lòng cô ấy thật sự không muốn trở mặt với Lý Trạch Vũ.
"Tạm biệt." Lý Trạch Vũ chắp tay, xoay người đi ra ngoài. "Đi rồi?"
Cung Vô Địch không thể tin được Lý Trạch Vũ sẽ dễ dàng dừng tay như vậy.
Lý Trạch Vũ dừng lại, hắn tức giận nói đồ, không đi thì ở đây ăn Tết à?"
lẹ nó, mấy người không chịu cho tôi
Cung Vô Địch không biết nên nói gì.
"Tránh xaI"
Lý Trạch Vũ hét lên.
Hơn hai trăm người đứng cản trước mặt hắn đều nhìn về phía Cung Vô Địch, thấy người sau khẽ gật đầu, nhanh chóng tản ra một con đường nhỏ để Lý Trạch Vũ đi.
Cung Nghê Thường nhìn theo bóng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, vẻ mặt cô ấy hơi lo lắng.
"Nghê Thường, con nói xem thằng nhóc này có dở trò không?”
Trong lòng Cung Vô Địch không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3485732/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.