Nước Thảo Nguyên, thành phố Tích Lâm.
Người ra đón Triệu Như Mộng cùng Hách Liên Vô Tình chính là người có tiếng nói tuyệt đối trong quân đội, đại tướng Ô Lặc Cát.
“Thánh Vương.”
Ô Lặc Cát đặt tay phải lên ngực trái, Khóm người chín mươi độ, thể hiện nghi thức đón tiếp khách vô cùng cao quý nhất của nước Thảo Nguyên.
Cho dù trước Hách Liên Vô Tình trước mặt ông ta có tóc tai bù xù, toàn thân bốc mùi hôi thối, ông ta cũng không có chút gì chê bai, chỉ có lòng tôn trọng tận sâu trong con tim.
“Ô Lặc Cát, chắc là chúng ta đã có năm mười năm chưa gặp lại nhau rồi?”
“Đã bốn mười tám năm rồi!” Ô Lặc Cát giống như nhớ ra chuyện gì đó.
Năm đó cha ông ta bị đối thủ cạnh tranh âm thầm hãm hại, nếu như không có Hách Liên Vô Tình ra tay giúp đỡ, chỉ sợ là cả nhà ông ta đã chết dưới thủ đoạn
thâm độc của đối thủ.
Mấy năm nay cũng là nhờ Vô Tình Thần cung hổ trợ tiền tài, ông ta mới có thể ngồi vững chức vụ đại tướng quân.
Cho nên Ô Lặc Cát vô cùng biết ơn Hách Liên Vô Tình.
“Chuyện qua rồi không cần nhắc đến nữa.”
Hách Liên Vô Tình cho rằng không nên nhìn lại quá khứ, trầm giọng nói: “Tôi bị kẻ gian hãm hại, không thể tiếp tục ở nước Hạ được nữa, cho nên khoản thời gian này ông hãy sắp xếp chỗ dừng chân cho bổn tọa."
“Không vấn đề.”
Ô Lặc Cát sẵn lòng đồng ý, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3481365/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.