Từ nhỏ Triệu Như Mộng đã có năng khiếu chỉ cần xem qua một lần là sẽ không quên, Yêu Cơ từng cho cô ta xem Lý Đại Đào Cương một lần, không ngờ cô ta lại nhớ hết, hơn nữa còn len lén luyện tập.
Nếu như Yêu Cơ biết, có thế nào bà ta cũng sẽ không để con gái biết chuyện này.
Đáng tiếc không có nếu như...
“Quyển công pháp này giao lại cho cậu, đồng thời tôi cũng hy vọng bất kể như thế nào cũng mong cậu hãy tha cho Như Mộng một mạng.”
Yêu Cơ dùng giọng điệu cầu khẩn nói.
Lý Trạch Vũ gật đầu, nói: “Tôi cũng không muốn gϊếŧ cô ta, nhưng điều kiện là cô ta đừng có chạm đến giới hạn của tôi!”
Không muốn gϊếŧ Triệu Như Mộng là thật, dù sao cô ta cũng đã từng cứu Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc!
“Thật ra tôi có thể cảm nhận được, con bé đó thật lòng thích cậu.” “Hầy...”
Yêu Cơ thở dài một tiếng, nói: “Tôi rất hy vọng cậu và con bé có thể sống với nhau, trải qua cuộc sống bình an, hạnh phúc trọn đời.”
Giờ này phút này, chỉ có những bậc làm mẹ trên thế giới này mới hiểu được tấm lòng của bà ta.
Lý Trạch Vũ không nói gì thêm, cấm giấy và viết trên bàn, sau đó viết một bài thuốc, rồi dặn dò nói: “Bảy loại thuốc này mỗi loại hai văn tiền, ba bát nước nấu tới khi còn một bát, uống liên tục trong vòng một tháng, có thể giúp cho bà nhanh chóng hồi phục.”
“Cảm ơn.”
Yêu Cơ gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3481363/chuong-933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.