Ngoài sự khâm phục, Chử Vệ Hoa còn cảm thấy cảm kích không thôi.
Ông âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu mình có thể trở về Tổ quốc và có cống hiến cho quê hương, mình nhất định sẽ xin ghi công cho đồng chí này.
Nếu không nhờ Lý Trạch Vũ, Chử Vệ Hoa ông sẽ không bao giờ được trở về với vòng tay của Tổ quốc.
Lý Trạch Vũ vỗ ngực đảm bảo: “Với tôi nguy hiểm chỉ như cơm bữa hàng ngày, ông không cần lo lắng.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng!”
Lý Trạch Vũ mạnh mẽ ngắt lời: “Ông trở về nước Hạ càng muộn thì tôi càng có nguy cơ gặp nguy hiểm hơn. Nếu ông không muốn tôi gặp nguy hiểm thì lên đường ngay đi!”
“Được!”
Chử Vệ Hoa nắm tay Lý Trạch Vũ thật chặt: “Đồng chí Lý, cậu nhất định phải trở về an toàn, tôi ở Tổ quốc đợi cậu!”
“oK”
Lý Trạch Vũ huơ tay múa chân ra dấu OK, sau đó quay sang gật đầu với Sói đen.
Sói đen ngầm hiểu ý, dẫn Chử Vệ Hoa đi ra cổng cung Thánh hoàng dưới tâm mắt theo dõi của mọi người.
Gurio rất giữ lời, không để ai cản họ. Mấy phút sau.
Sói đen gửi đén tin nhắn đầu tiên, nói là đã đưa Chử Vệ Hoa ra khỏi phạm vi Thánh Đình.
“Quân Đế, nếu cậu không đi thì sau đây muốn đi cũng không được.”
Gurio nói với giọng điệu đầy thâm ý.
Lý Trạch Vũ thủng thẳng mặc áo khoác, tiếp theo thảnh thời châm một điếu thuốc, dường như chẳng thèm để tâm đến lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3447949/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.