Mặt Lý Trạch Vũ hoàn toàn sầm xuống.
Sau khi được xác nhận, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hoàn toàn tin. Không phải Lý Trạch Vũ chưa siêu thoát, mà hắn không chết!
"Tôi đã nói rồi, thiếu gia là vô địch thiên hạ, sao có thể chết được!"
Cẩu Phú Quý làm bộ tôi đã sớm đoán được.
"Được rồi, hai người đều câm miệng hết cho tôi!"
Lý Trạch Vũ ngắt lời: "Được rồi, hai người đến nói mấy câu với lão thái gia của
tôi.
"Nói cái gì?"
"Nói tôi vẫn còn sống!"
"Như vậy lão thái gia sẽ khỏe lại?"
Vẻ mặt Vật Tương Vong kinh ngạc.
Cẩu Phú Quý liếc gã, hắn nói: "Lão thái gia vì đau lòng nên mới bị bệnh, nếu ngài ấy biết thiếu gia vẫn còn sống, chắc chắn sẽ khỏi bệnh mà không cần điều trị"
Vật Tương Vong bừng hiểu ra, gã gật đầu.
Cẩu Phú Quý lại hỏi: "Thiếu gia, mấy hôm nay các chị dâu đều rất sa sút tinh thần, có cần nói cho mấy chị ấy biết không?”
"Tạm thời không cần!" Lý Trạch Vũ nghiêm khắc từ chối.
Ván cờ này vẫn chưa kết thúc, nếu không phải vì lo lắng cho cơ thể của lão thái gia, đêm nay hắn tuyệt đối không xuất hiện.
"Thiếu gia, vậy có cần tiếp tục tổ chức linh đường này không?"
Vật Tương Vong hỏi.
Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn nói: "Diễn trò phải diễn đến cùng, không chỉ làm, mà còn làm hoành tráng, như vậy người khác mới hoàn toàn tin tôi đã chết!"
Hai người nghe thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399864/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.