Hoàng Thành, nhà họ Lý "Hu hu hưu..."
"Phú Quý, cậu nói xem có phải thiếu gia bị kẹp đầu vào cửa không? Tại sao đang êm đẹp lại đi Nhật Bản làm gì?”
"Bây giờ thì tốt rồi, vĩnh viễn không về được!"
"Có thể là phụ nữ bên đó mềm mại hơn, dù sao chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu..."
Vật Tương Vong vừa đi tới đi lui quanh linh đường, vừa ra sức chớp mắt, nhưng thế nào cũng không chảy được nước mắt.
Mặc dù Cẩu Phú Quý đỏ mắt, nhưng không phải vì quá thương tâm, mà là vì thức đêm nên đỏ mắt.
Thật sự không phải tình cảm của hai người với Lý Trạch Vũ là giả, nhưng bọn họ hoàn toàn không hề đau lòng, hoàn toàn không có cảm giác Lý Trạch Vũ thật
sự đã rời khỏi bọn họ.
"Cậu nói thiếu gia cũng thật là, không biết bản thân là độc đinh của nhà họ Lý sao, anh ấy mất rồi, sao lão gia và lão thái gia có thể chấp nhận được!"
"Lão gia thì vẫn ổn, nhưng lão thái gia thì..."
Cẩu Phú Quý vô cùng căm phẫn nói: "Nếu bây giờ thiếu gia dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi chắc chắn sẽ cho đứa cháu bất hiếu đó mấy cái đánh!"
Vật Tương Vong ngắt lời nói: "Đừng nói nữa, hy vọng thiếu gia ở trên trời có thể phù hộ lão thái gia vượt qua!"
Khi hai người đang thì thầm với nhau, bỗng có gió lạnh thổi qua. "Sao đột nhiên lạnh vậy!" Vật Tương Vong xoa cánh tay.
Cẩu Phú Quý liếc gã:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399863/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.