Năm lần bảy lượt bị người khác đánh thức khiến Lý Trạch Vũ cực kỳ bực bội, ngay cả khi đối mặt ông cụ nhà họ Diệp và Diệp An thì sắc mặt vẫn rất nhăn nhó.
Nhưng Diệp Trung Đường còn tưởng rằng thằng nhãi này vẫn đang giận mình ba năm nên trong lúc nhất thời chỉ có thể cười khổ.
Lý Viễn Sơn đặt chén trà xuống, mở miệng: “Ông già, có việc gì thì mau nói đi.”
Diệp Trung Đường nhìn Diệp An bên cạnh, sau đó gật đầu.
“Trạch Vũ, cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Diệp An ngượng ngùng mở miệng.
Lý Trạch Vũ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Giúp cái gì?”
“Khụ khụ.”
Diệp An cười làm lành nói: “Là thế này, tôi nghe nói gần đây khoa học kỹ thuật Vân Dương có ý định mở rộng thêm ra phía ngoài, tuy hai tỉnh Tây Bắc có vị trí địa lý không phải quá tốt nhưng những điều kiện khác lại rất phù hợp, cậu xem...”
Lời tuy chưa nói xong, nhưng mấy người ở đây đều hiểu ra được.
Diệp An yêu cầu chiến tích về chính trị.
Dù sao thì cũng sắp đến Tết rồi, rất nhanh năm sau sẽ bắt đầu cải tổ, thời điểm trước mắt bây giờ là quan trọng nhất với anh ta.
Hoặc là bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ*, hoặc là dừng bước ở tổng đốc hai tỉnh.
*Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ: tài cao còn gắng sức hơn; đã giỏi còn cố giỏi hơn nữa; đạt đến một trình độ nào đó rồi mà vẫn tiếp tục học lên nữa;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399821/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.