Trần Khánh An nghiêm túc bảo đảm.
Lý Viễn Sơn cười không khép được miệng, vỗ bả vai Trần Khánh An, nói: “Thăng nhóc nhà tôi tuy cà lơ phất phơ, nhưng phẩm tính từ trong xương cốt lại không phải xấu, nhất định sẽ không để hai đứa cháu của cậu phải tổn thương đâu.”
Trần Khánh An gật đầu, thở dài: “Dạ phải, thăng nhóc Trạch Vũ này rất hợp ý tôi, phó thác Thanh Tuyết và Thanh Dao cho nó, cho dù tương lai tôi có đi rồi thì cũng có thể an tâm.”
“Bớt nói mấy câu xui xẻo này đi, ông đây còn đang chờ ôm chắt đấy.”
“Dạ dạ dạ, lão trưởng quan dạy bảo rất phải...”
Hai người nhìn nhau cười.
Một bên khác.
Trần Thanh Tuyết đột nhiên hỏi Trần Thanh Dao ngồi đối diện: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
“A!”
Sắc mặt Trần Thanh Dao hơi hoảng loạn.
Thấy vậy, Trần Thanh Tuyết quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ không ngủ được!”
“Không, ngủ rất ngon ạ!” Trần Thanh Dao miễn cưỡng cười nói.
Trần Thanh Tuyết vẫn cứ cảm thấy em gái mình có gì đó sai sai nhưng lại không biết là ở đâu.
Lúc này Lý Viễn Sơn đã đưa Trần Khánh An gần đến cửa.
“Tương Vong, sao thằng nhóc kia còn chưa dậy?”
Lý Viễn Sơn nghiêm mặt.
Vật Tương Vong gãi gãi đầu, nói: “Phú Quý đã đi gọi rồi, chắc sắp xuống thôi ạ!” Đúng lúc này Cẩu Phú Quý chạy như bay xuống.
“Thăng nhóc thối kia đâu?”
Lý Viễn Sơn lại hỏi.
Cẩu Phú Quý ngượng ngùng đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399820/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.