Lý Hân Lan là thánh nữ trong thời kỳ Vu giáo cường thịnh nhất, kẻ làm Đại hộ pháp như Nam Cung Thạc hiển nhiên không thể không quen bà ấy.
Giờ phút này, ký ức dần dần hiện lên, Nam Cung Thạc nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua, đồng thời cũng nhớ tới nàng thánh nữ từng chọn cách phản bội để “bỏ
trốn” theo tên đàn ông nhà họ Lý ở Hoàng Thành.
Lý Trạch Vũ... Chẳng phải tên này cũng là người nhà họ Lý ở Hoàng Thành hay sao?
“Ông đoán không sai, Lý Hân Lan là mẹ tôi.” Lý Trạch Vũ mỉm cười, thừa nhận.
Song, trong mắt Nam Cung Thạc, nụ cười của hắn mơ hồ chứa đựng sát ý ngùn ngụt, ngay cả ông ta cũng cảm thấy sợ hãi.
“Khi tôi mới được vài tháng tuổi, cha mất, mẹ cũng không còn!”
“Lúc nhỏ đi học, đám bạn học kia tuy rằng e sợ thân phận của tôi nhưng tôi biết chúng luôn lén lút mắng tôi là thứ con hoang không cha không mẹ!”
“Khi ấy tôi rất hận, hận cha mẹ tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi mình như thế...”
Càng nói, hốc mắt Lý Trạch Vũ càng chuyển sang màu đỏ tươi, giọng điệu cay độc thù hẳn.
“Cha tôi bị kẻ khác hại chết, mẹ tôi cũng không chết bởi tự sát vì tình!”
“Bà ấy không muốn làm liên luy tới tôi, với lại... Cổ độc trong người khiến bà ấy sống không bằng chết!”
Lý Trạch Vũ kìm nén nước mắt, hướng mắt xuống, nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thạc: “Đại hộ pháp, giả sử ông là tôi, ông bảo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399800/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.