Nam Cung Thạc nín thở tập trung suy nghĩ. "Nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ ra mình muốn gì, thế này đi, đợi tôi nghĩ ra rồi chúng ta bắt đầu hợp tác nhé."
Lý Trạch Vũ vô cùng nghiêm túc hỏi.
"Cậu cảm thấy có thể không?"
Nam Cung Thạc cười lạnh.
Ông ta từ xa xa nghìn trùng chạy tới đây, là bởi vì Ngự long thần công mà tới, nếu như Lý Trạch Vũ có can đảm trêu đùa ông ta, thế thì ông ta nhất định sẽ làm
thịt đối phương để xả giận.
"Như vậy được rồi, Đại hộ pháp có thể nói cho tôi biệt mục đích của Vu Giáo không?”
Thái độ Lý Trạch Vũ bỗng trở nên nghiêm túc.
Thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, Nam Cung Thạc lại cau mày, cả người còn tỏa ra hơi lạnh.
"Nhóc con, chuyện không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi." "Nếu như tôi cứ muốn hỏi thì sao?"
Thái độ của Lý Trạch Vũ trở nên kiên quyết.
Do dự một lúc lâu.
Nam Cung Thạc lấy một viên thuốc màu đen từ trong túi đen của mình ra, phốc một tiếng quăng ra ngoài.
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nhận lấy.
"Cậu uống cái này đi, muốn biết gì thì bổn tọa sẽ nói cho cậu biết." Nam Cung Thạc cười ác độc nói.
Cái thứ rác rưởi này mà cũng muốn khống chế ông đây?
Lý Trạch Vũ không cần đoán cũng biết đây là cổ độc, trong lòng vô cùng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngây ngô hỏi: "Đại hộ pháp, cái trò vui gì đây?"
"Tiên đan!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399793/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.