Trương Bách Khâm suýt chút nữa bị dọa cho hồn bay phách tan, nơm nớp lo sợ tiến lên.
“Nghe nói mày muốn trả thù tao, còn muốn bắt tao ăn một trăm cái màn thầu, còn có... Muốn cho người đánh tao thành đầu heo!”
Lý Trạch Vũ cố ý nâng cao tông giọng: “Có phải vậy không?”
Đạo sĩ Thanh Phong định tiến lên khuyên bảo thì lại bị sư phụ của mình là đạo sĩ Bạch Ngọc giữ lại.
“Thằng nhóc Bách Khâm này tuổi còn nhỏ mà đã rất ngông cuồng, cứ để nó chịu khổ một chút cũng là chuyện tốt!”
“Sư phụ, nhưng mà..."
“Không có nhưng nhị gì hết! Bây giờ Trạch Vũ đã là sư tổ của nó rồi thì chẳng lẽ lại đi hại nó sao?”
Đạo sĩ Thanh Phong nghe xong thấy cũng có lý. “Cha, cha...”
Trương Bách Khâm muốn cầu cứu, lại thấy cha mình quay mặt đi xem như không thấy thì con tim lập tức tan vỡ.
“Sư... Sư tổi”
Căn chặt răng, Trương Bách Khâm khóc không ra nước mắt nói: “Con nào dám chứ? Tuyệt đối là có người bôi nhọ con!”
“Thật sự không có?”
“Con thề, tuyệt đối không bao giờ có loại chuyện này!” Trương Bách Khâm thề non hẹn biển.
“Khụ khụ!”
Lý Trạch Vũ hắng giọng, nói: “Bây giờ bổn sư tổ có chuyện muốn con đi làm, nếu làm tốt thì ta sẽ tin lời con nói.”
“Mời sư tổ cứ nói, dù là vượt lửa băng sông, con cũng không chối từ!”
Trương Bách Khâm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399763/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.