Tuy đức lão Tả Thiên Thu của phái Thanh Thành đã thoái ẩn mấy chục năm, nhưng địa vị của ông ta trên giang hồ vẫn rất vững chãi, không cho phép bất cứ kẻ nào xem thường.
Hiện tại, khi thấy vị tiền bối này có vẻ rất thù địch Lý Trạch Vũ, mọi người thật sự nghĩ hoài cũng không ra lý do.
“Tiên Nhi, Lý thiếu hiệp có mâu thuẫn gì với phái Thanh Thành sao?” “Chuyện này đồ nhi không biết ạ.” Tê Tiên Nhi lắc đầu, tỏ ý không biết rõ, trong mắt cũng ánh lên vẻ lo âu.
“Lão thất phu chui từ đâu ra mà dám bất kính với thiếu gia bọn tôi như vậy hả, thích chết có đúng không?”
Vật Tương Vong vén tay áo lên, như thể chỉ cần Lý Trạch Vũ hạ lệnh, gã sẽ lập tức cầm hai thanh dao bổ dưa xông lên, chém chết Tả Thiên Thu.
So với Vật Tương Vong thì trông Cẩu Phú Quý cẩn trọng hơn nhiều, hắn đã nhận ra Tả Thiên Thu không phải hạng tầm thường, bèn từ tốn móc khẩu súng lục để bên hông ra, đồng thời mở chốt an toàn.
“Đồ vô liêm sỉ, vậy mà lại dùng vũ khí nóng!”
Lục Hồng dẫn theo mười mấy tên đệ tử phái Thanh Thành lao tới.
“Không phục hả?”
Cẩu Phú Quý cười khẩy: “Đừng nói là súng, có gan thì mau báo tên họ, ông đây sẽ tức tốc phái vài chiếc xe tăng tới san bằng tông môn chúng mày.”
Câu nói này khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên vô cùng, không ít người không kiềm được mà thảng thốt hít sâu một hơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399752/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.