Buổi chiều hôm đó, hết nhóm này tới nhóm khác của võ lâm hào kiệt chạy tới Long Hổ Sơn, cũng có một ít quan chức cao và người cao quý.
Dẫu sao đại hội võ đạo cũng không tầm thường, mời một ít quan viên tới trấn giữ cũng là muốn bày tỏ võ lâm và quan phủ là người một nhà.
"Phương trượng Đức Viễn của Thiền Lâm tự đến..." "Thánh nữ Tố Y của Tiêu Dao cung đến..."
"Sư thái Diệt Tình của phái Nga Mi đến..."
"Thành chủ Lục của Ưng Thành đến..."
"Tổng đốc Triệu của Cán Phàn đến...
"Chưởng môn Lệnh Hồ của phái Hoa Sơn đến..."
Hôm nay người có thể tới đây không có ai là bình thường cả, đạo sĩ Thanh Phong và Trương Bách Khâm đang đứng đón tiếp ở ngoài cổng.
Cũng ngay tại lúc này.
Một chiếc máy bay trực thăng bay từ xa đến gần, sau khi đáp xuống vững vàng ở bãi đất trống trước điện Chân Vũ, lập tức có không ít đệ tử Đạo Môn tiến lên phía trước nhìn chằm chằm như hổ đói.
"Các người là ai?"
"Lại dám xông vào cửa Đạo Môn của tôi, chán sống rồi sao?"
“Ầm!"
Cửa máy bay trực thăng mở ra.
Lý Trạch Vũ dẫn đầu đeo kính râm, nhìn các kiến trúc xung quanh, rầm rì nói: "Ừm, không hổ là môn phái có truyền thống ngàn năm, đúng là có tiền!"
"Thiếu gia, Thiền Lâm tự còn có tiền hơn cả Đạo Môn!"
"Chậc chậc, hàng năm những thiện nam tín nữa kia góp không ít tiền nhang đèn...
Không quên bày tỏ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399750/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.