"Đúng rồi, tài năng chữa trị của thằng nhóc họ Lý không phải cũng được lắm sao?"
Đột nhiên mắt Diệp Chính Bình sáng lên.
Diệp An cũng bừng tỉnh nói: "Đúng rồi, dựa vào quan hệ của nhà họ Diệp chúng ta và nhà họ Lý hiện giờ, chắc chắn thằng nhóc kia sẽ đồng ý ra tay, em gái..."
"Em đã gọi cho cậu ấy rồi!"
Diệp Khinh Nhu cắt ngang.
"Thế người đâu? Sao còn chưa tới?"
"Âm..."
Diệp An vừa nói xong, một thanh niên đã vội vội vàng vàng lao vào. "Diệp Khuynh Thành đâu? Cô ấy sao rồi?"
Người tới không phải là Lý Trạch Vũ thì là ai?
Thấy hắn xuất hiện, tất cả người nhà họ Diệp đều vui mừng vô cùng. "Quân Diệp, cậu tới rồi!"
Diệp Chính Bình đích thân đi lên cầm tay hắn, thành khẩn nói: "Tình hình của Khuynh Thành không ổn lắm, cậu mau giúp đỡ đi."
Lý Trạch Vũ hơi lúng túng rụt tay lại, ngay sau đó đi đến trước mặt Diệp Khuynh Thành.
Vừa mới lại gần hắn đã nhận ra có chút gì đó không bình thường.
Người bình thường lên cơn sốt, sắc mặt sẽ ửng đỏ nóng bừng, nhưng sắc mặt Diệp Khuynh Thành lại không thay đổi chút nào, giống hệt như ngày thường.
Lúc này Lý Trạch Vũ bắt đầu bắt mạch, ngay sau đó sắt mặt liền thay đổi. "Khuynh Thành thế nào rồi?"
Lưu Thu Yến thấy sắc mặt hắn đổi rồi lại đổi, trái tim như vọt lên tận cổ họng.
"Trước đây khi cô ấy lên cơn sốt, có phải đều không giống với người thường không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399735/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.