Lý Trạch Vũ nghe Diệp Khinh Nhu trái một câu tên khốn nạn phải một câu chửi thằng tồi, hắn đã rất không vui rồi.
Nhưng nghe thấy đối phương nói gì mà Diệp Khuynh Thành bị bệnh, hơn nữa lại còn là vì hắn, sự không vui ban đầu đã biến mất, đồng thời cau mày lại.
"Diệp Khuynh Thành sao vậy?”
"Con bé đang ở bệnh viện Vũ Cảnh Hoàng Thành, cậu tới là biết thôi."
Diệp Khinh Nhu nói xong thì cúp luôn điện thoại.
'Tâm trạng Lý Trạch Vũ có chút phức tạp, lúc này bèn từ chối lời mời của phái Nga Mị, nói lời tạm biệt: "Sư thái, tôi còn có nhiêu chuyện quan trọng nên không thể ở lại lâu, sau này chúng ta sẽ gặp lại."
Nói rồi lại dặn dò Bạch Tố Y: "Cô dẫn người về Tiêu Dao cung đi."
Sau đó vẫy vẫy tay với Mộc Hằng Sinh, dẫn đầu bay vút xuống núi rời đi.
Mười mấy phút trôi qua.
Dưới chân núi Nga Mi, Mã Toa Lạp Đế lại biến thành một con ngựa hoang không có dây cương.
"Lý thiếu, xin ngài đó, chậm lại chút đi..." "Trái tim bé nhỏ của tôi không chịu nổi."
Mộc Hằng Sinh khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm thề, lần sau cho dù có đánh chết lão ta cũng sẽ không trèo lên xe của Lý Trạch Vũ nữa.
Quá khủng khiếp. Nửa tiếng sau, sân bay Hòa Bình Thục Địa???
Mộc Hằng Sinh vừa xuống xe đã nôn thốc nôn tháo, trong bụng vốn cũng chẳng có gì, chỉ nôn ra mấy ngụm nước chua.
"Lý thiếu, tôi không được rồi, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399734/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.