"Có thể hưởng vinh hoa phú quý vô tận!" Tân Chấn nhẹ nhàng nói.
"Xí! Ông cảm thấy tôi đây thiếu tiền sao?" "Ách!"
Tân Chấn cảm thấy mình ẩu rồi.
Người nhà họ Lý làm sao có thể bị tiền mua chuộc được! Nhưng nếu nghĩ lại một chút, tiền không mua được, quyền lực thì có vẻ cũng không có tác dụng, hình như người ta căn bản không thiếu một cái gì.
"Hay là ông biết điều nói tôi nghe Nam Cung Thạc đang ở đâu đi, sức kiên nhẫn của tôi có hạn!"
Lý Trạch Vũ vốn còn muốn xâm nhập Vu Giáo để điều tra thử, nhưng nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy không cần thiết.
Chỉ cần bắt được Nam Cung Thạc là có thể tiêu diệt Vu Giáo trong nháy mắt!
"Muốn biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ cậu không?"
Đột nhiên, Tân Chấn nói ra một câu làm mặt Lý Trạch Vũ biến sắc.
"Soạt! Lý Trạch Vũ đứng dậy, trên người hắn tỏa ra một khí thế lạnh như băng, giọng nói cũng rét lạnh: "Nói ra hết những gì ông biết!"
"Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Vu Giáo, vậy thì cậu sẽ có thể biết mọi chuyện!"
Tân Chấn không sợ chút nào. "Vèo!"
Lý Trạch Vũ vọt đến trước mặt Tần Chấn, hắn đưa tay muốn nắm lấy cổ họng đối phương.
"Ầm ầm!" Không ngờ Tần Chấn tuổi đã cao nhưng lại có thể phản ứng nhanh chóng lạ thường, ông ta không những tránh mà còn có thể đánh ra một đòn.
Trong khoảnh khắc hai người tách ra, ghế sa lon chung quanh bị đánh văng lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399714/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.