Tần Chấn cười to nói: "Đi, theo bổn soái tới nghênh đón quân tiếp viện."
Lần này, ông ta càng chắc chắn rằng quân tiếp viện đến lần này chính là tướng sĩ của quân đoàn Hổ Khiếu.
Mấy tên tướng lĩnh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Một chiếc máy bay vận tải C17 bình thường chỉ có thể chở khoảng tám trăm người, hai mươi ba chiếc máy bay vận tải chở tối đa chưa đến hai mươi nghìn người.
Tại sao quân tiếp viện chỉ có chút người này thôi?
Có điều mọi người đều sợ chạm vào lông mày của Tần Chấn nên không có ý định lên tiếng.
Còn Tân Chấn cảm thấy hầu hết mọi chuyện đang phát triển theo kế hoạch của mình, ông ta còn đang âm thầm vui vẻ cho nên nhất thời không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Mười mấy phút sau.
Từng chiếc máy bay vận tải đậu xuống sân bay thuộc khu vực quản lý của quân khu Tây Cương.
"Cạch!" "Cạch.." Tất cả khoang máy bay lần lượt mở ra. Hử? Chuyện gì vậy! Một đám tướng lĩnh do Tân Chấn cầm đầu đều sững sờ. Chỉ vì họ thấy bước ra khỏi máy bay vận tải không phải là quân đoàn Hổ Khiếu như dự liệu mà là những người nước ngoài với nhiều màu da khác nhau.
"Các người là ai?"
Một tên tướng lĩnh quát lên.
"Xoạt xoạt xoạt..."
Hàng ngàn tên quân đoàn Thiên Long lập tức giơ vũ khí lên, sẵn sàng chiến đấu.
"Dừng tay!"
Ngay tại lúc này, Lý Trạch Vũ là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399693/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.