Cùng lúc đó, sông Thương Lan.
Vô số tướng sĩ quân Huyền Vũ ngã xuống, nhưng tướng sĩ còn đứng được không có người nào khiếp sợ.
Giết một người đủ vốn, giết hai người kiếm lời.
Diệp Cường chết khiến bọn họ biến đau thương thành sức mạnh.
Nhưng chiến tranh là vô tình, dưới tình huống quân số tuyệt đối nghiền ép, tướng sĩ quân Huyền Vũ liên tiếp ngã xuống.
Cách đó không xa, một bóng người khá dễ thấy.
Áo Tôn Trung Sơn trên người bị máu tươi nhuộm đỏ, sau lưng hắn còn cống một người.
Hai người như hình với bóng.
Thấy binh sĩ nước Thần Tam trước mặt hắn giống như cải trắng, từng người bị chém ngã xuống đất.
"Lý Trạch Vũ, để em xuống, tự anh đi trước đi." Vẻ mặt Diệp Khinh Nhu đầy lo lắng.
Anh hai đã chết trận, cô ấy không muốn lại nhìn thấy Lý Trạch Vũ cũng chết vì mình.
"Ông đây cũng đến rồi, sao có thể đi?" Một câu ngắn ngủi đã chứng minh quyết tâm của Lý Trạch Vũ.
"Cảm ơn." Diệp Khinh Nhu cảm động đến rơi nước mắt, ngàn lời vạn chữ chỉ có thể hóa thành hai chữ "cảm ơn".
"Cảm ơn thì không cần, nhớ kỹ thứ bản thân em nợ anh là được."
Lý Trạch Vũ cười ha ha.
Diệp Khinh Nhu suy nghĩ thật nhiều, cười khổ nói: "Được, nếu chúng ta có thể bình an trở về, em sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của anh."
"Đây chính là em nói." Lý Đại đương gia hưng phấn đồng thời không quên thu phúc lợi trước, khẽ sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399680/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.