Mạc Thăng Hải, ngự y hàng đầu Đại Nội, y thuật đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao!
Bây giờ nghe Tiêu Cửu Minh nói thủ pháp của Lý Trạch Vũ còn cao hơn một bậc so với Mạc Thăng Hải, Lý Định Quốc không khỏi mừng thầm trong lòng.
"Hô hô... Ha ha.."
Hô hấp của Diệp Trung Đường đột nhiên trở nên dồn dập, như thể đã nín thở ở trong nước quá lâu, lại đột nhiên trồi đầu lên miệng hít vào một lượng lớn không khí mới mẻ.
“Tình hình không lạc quan." Lý Trạch Vũ lạnh lùng nói nói một câu.
Đám người nhà họ Diệp trong nháy mắt trở nên lo nghĩ bất an.
"Rốt cuộc anh có thể chữa khỏi cho ông nội của tôi được không?”
Diệp Khinh Nhu không nhịn được hỏi.
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên lắng nghe, nóng lòng muốn biết đáp án chính xác.
"Có thể thì có thể, nhưng mà..." Lý Trạch Vũ đột nhiên kéo dài giọng. Diệp An gấp gáp hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
"Như vậy đi, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với các người nữa."
Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Diệp, nhưng mà sẽ phải hao tổn không ít sức lực của tôi, mà tôi lại không quen không biết gì nhà họ Diệp các người, nên không có lý do gì để giúp các người vô íchl"
Diệp Khinh Nhu khẽ cau mày: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn cô ấy một chút, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399574/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.