Mặt mũi Lý Tu tái nhợt, cố gắng đổi trắng thay đen để che đậy sự hoảng loạn trong lòng.
Đột nhiên. "Xoẹetl" Miếng vải bịt mắt Lý Tu bị người ta giật xuống.
Ngay lập tức, anh ta thấy rõ đám người đứng trước mặt mình.
Lúc nhìn thấy Lý Trạch Vũ nhếch mép cười tà, anh ta suýt nữa ngất đi vì sợ.
"Em... Em họ, sao lại là em!"
Lý Tu cả kinh.
Lý Trạch Vũ vẫn giữ nụ cười: "Anh họ thân mến của tôi, gặp tôi anh có vui không, có bất ngờ không?”
Vui con mẹ mày, suýt nữa doạ ông đây chết khiếp!
Mặc dù trong lòng chửi tục nhưng Lý Trạch Vũ vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói: 'Em họ, niềm vui bất ngờ của em làm anh giật cả mình. Ha ha ha. Anh biết rồi, chắc hẳn em buồn chán quá nên muốn đùa giỡn anh đúng không?”
"Bị anh nhìn ra mất rồi."
Lý Trạch Vũ bĩu môi, bực bội nói: "Ôi, từ bé đến lớn anh họ đều thông minh hơn tôi, thật sự rất nhàm chán."
Hắn vừa nói vừa lấy tay cởi dây trói trên người Lý Tu. Phù...
Lý Tu thở phào một tiếng nặng nề, định mở miệng nói. "Bụp!"
Một cú đấm dữ dội thụi trúng bụng anh ta, lập tức khiến anh ta nôn sạch đồ ăn từ đêm qua.
"Anh thông minh thật đấy, nhưng mà..."
Lý Trạch Vũ hừ lạnh, nói: 'Ðm, đừng tưởng ông đây là đồ ngu!"
Lý Tu cố nén cơn khó chịu trên người, giải thích: "Em họ đừng hiểu lầm mà. Lúc nãy anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399470/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.