Buổi chiều, Tuyên Thành mưa lớn tầm tã.
Trong một phòng tập quyền anh dưới tầng hầm ở ngoại thành, Lý Tu bị bịt kín mắt bằng vải đen, hai tay hai chân bị trói chặt.
"Tao là người nhà họ Lý. Dmm, rốt cuộc ai cho mày cái gan này, đến cả ông đây mà cũng dám trói!"
"Đợi tao thoát khỏi đây, không chỉ mày phải chết, tất cả người có liên quan đến mày cũng sẽ được chôn cùng với mày!"
Tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng Lý Tu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hơn nữa còn thể hiện nét "ngang ngược" rất mượt mà.
Sói Đen đứng ở một bên vẫn giữ im lặng, rõ ràng không thèm đếm xỉa tới lời hăm dọa của đối phương.
Sau một hồi lâu không được đáp lại, Lý Tu không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa.
"Chỉ cần bây giờ mày thả tao ra, tao sẽ bỏ qua hết chuyện cũ!"
Giọng điệu của anh ta bắt đầu dịu đi.
"Ầm!"
Sói Đen nhổ đầu lọc điếu thuốc trong miệng xuống đất, lạnh lùng nói: 'Mày mà còn ăn nói dông dài, tao không ngại cắt lưỡi mày đâu!"
Nghe vậy, Lý Tu không khỏi nuốt nước bọt.
Nếu mất đi cái lưỡi, không chỉ không thể cảm nhận mùi vị thức ăn mà còn chẳng được hưởng niềm vui thú khi hôn đàn bà con gái!
"Người anh em à, miễn là cậu thả tôi đi, tôi sẽ ban cho cậu quyền lực tối cao, đứng đầu một thành phố có được không? Tôi là người nhà họ Lý, tôi có khả năng ấy!"
Lý Tu cố ép bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399469/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.