Tầng ba mươi hai. 
Trần Thanh Tuyết đứng trước nhà vệ sinh, mặc dù rửa mặt nhưng nước mắt vẫn còn hiện rõ trên mặt. 
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị người khác chê bai như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông, tự tôn bị đả kích nặng nề! 
"Tên khốn đáng ghét, đàn ông theo đuổi tôi có thể xếp thành hàng từ Tuyên Thành đến Hoàng Thành, anh cho rằng anh rất giỏi sao? Anh không muốn cưới, bà đây cũng chẳng muốn gả đâu!" 
"Không! Nếu như anh không muốn cưới, vậy thì tôi càng phải gải" 
Vào giờ phút này, trong đầu Trần Thanh Tuyết nhớ tới một câu nói. 
Nếu như hận một người đàn ông, vậy thì phải sinh cho hắn thêm mấy thằng con trail 
Cho hắn mệt chết luôn... 
Một khi phụ nữ tàn nhãn thì đúng là rất dọa người, ít nhất Trần Thanh Tuyết cũng bị cái suy nghĩ điên cuồng này của mình làm cho sợ hết hồn! 
"Này, cô có sao không?" 
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên. 
Thân thể mềm mại của Trần Thanh Tuyết khế run, xoay người phát hiện Lý Trạch Vũ đã đứng ở phía sau mình từ lúc nào. 
"Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!" 
Trần Thanh Tuyết cắn răng quát. 
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, nói: "Tôi cảm thấy cô nên cho tôi một cơ hội giải thích." 
"Tôi không nghe, mời anh lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ." 
Bảo vệ? 
Lý Trạch Vũ vốn muốn nói, cô cứ gọi đi, dù có gọi rát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399467/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.