"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Trân Thanh Dao có hơi mất hết hồn vía.
Thư ký Từ vừa mới nói với cô rằng chỉ trong một đêm mà giá trị thị trường của khoa học kỹ thuật Vân Dương đã giảm xuống một phần năm!
Nếu tình thế của tập đoàn Thanh Dương cứ kéo dài mạnh mẽ thế này thì khoa học kỹ thuật Vân Dương sẽ rơi
xuống vực sâu trong vòng chưa đầy ba ngày nữa.
"Chị, chúng ta nhất định phải giữ chặt công ty. Đây là do cha mẹ để lại cho chúng ta!"
Trần Thanh Dao kiên định nói.
Trần Thanh Tuyết nhìn em gái một cái, muốn nói lại thôi.
Mặc dù khoa học kỹ thuật Vân Dương phát triển rất nhanh nhưng nó không có một chút sức mạnh nào để chống lại một gã khổng lồ như Tập đoàn Thanh Dương...
"Chị, chúng ta đi tìm anh rể nhờ hỗ trợ đi!"
Trước mắt Trần Thanh Dao đột nhiên sáng lên.
"Cái gì?"
Trần Thanh Tuyết mất một lúc lâu mới phản ứng lại được "anh rể” trong miệng em gái mình là ai, không khỏi khiển trách: "Em đừng nói bậy nói bạ được không? Bây giờ chị đã thấy phiền lắm rồi!"
"Nhưng em không có nói nhảm, bây giờ ngoại trừ anh rể ra thì không còn ai có thể giúp được chúng ta nữa!"
Trần Thanh Dao nói một cách chắc chắn.
Vẻ mặt của Trần Thanh Tuyết đông cứng lại: 'Còn chưa nói tên kia có nguyện ý giúp chúng ta hay không, cho dù hắn nguyện ý giúp, có khi cũng là có lòng mà không có sức!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399466/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.