Thân là thiếu chủ của Hưng Nghĩa Các, có thể nói ở Tuyên Thành, Lâm Đông Cường muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hễ là người phụ nữ gã ta coi trọng, sẽ không có ai thoát được lòng bàn tay của gã ta.
Gã ta cực kỳ tin tưởng, nữ tổng giám đốc lạnh lùng trước mặt này cũng không ngoại lệ!
Cái gì?
Lâm Đồng Cường mơ hồ thấy có một người đang nhìn chăm chằm Trần Thanh Tuyết, vì thế gã ta liếc nhìn bốn phía xung quanh.
"Quạ Đen, móc mắt tên tiểu bạch kiểm kia cho tôi!"
Lâm Đông Cường vô cùng tức giận.
Trong tiềm thức của gã ta đã coi Trần Thanh Tuyết là người phụ nữ của mình, những người đàn ông khác chỉ liếc nhìn Trần Thanh Tuyết một cái thôi là bất kính với gã taI
"Vâng!"
Một người đàn ông lực lưỡng, tóc mái chéo đi về phía Lý Trạch Vũ.
Rất nhiều nhân viên thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mặt đồng cảm với Lý Trạch Vũ.
Đặc biệt là những nhân viên nữ!
Bọn họ muốn tiến lên chia sẻ hoạn nạn với Lý Trạch Vũ, nói không chừng có thể giành được ấn tượng tốt từ hắn. Nhưng từ khi biết được bối cảnh của Lâm Đông Cường, bọn họ đều xua tan suy nghĩ này trong đầu!
Trai đẹp đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng bằng mạng nhỏ của mình!
"Phú Quý, hai anh em ta gặp không ít người ham sống, thế nhưng lại gặp khá ít mấy tên tự đâm đầu vào chỗ chết!"
"Đúng vậy." Cẩu Phú Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399448/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.