Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
"Sư phụ,ta đang ở cảnh giới Trúc Cơ,vậy cho nên ta mới nói trước ta ở trong hang động hoang vắng.Huống chi thực vật bình thường đối với ta không có tác dụng tu luyện,cho nên ta...." Hắn vừa nói một nửa liền dừng lại,như đã phát hiện cái gì,ánh mắt hắn sáng lên,nói, "Chẳng lẽ sư phụ là muốn nói với đồ nhi,ăn thực vật bình thường cũng là một loại tu hành?"
Nói xong mặt hắn liền hiện lên nét hưng phấn,lập tức cầm đũa lên muốn ăn.
"Không phải!" Thẩm Huỳnh dùng đũa gõ vào đũa của hắn một cái,ta nào có biết ngươi không cần ăn cơm a! "Ta với ngươi không giống nhau,ta ăn cơm là bởi vì đói,cho nên nhất định phải ăn.Nếu như thức ăn đối với người tu hành là vô dụng thì ngươi chớ có ăn." Nhỡ hắn ăn vào rồi thật sự bị gì đó thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên hắn bái nàng làm sư phụ để làm gì? Nàng chuyên nói mấy lời ngược như vậy rất dễ hại chết người a!
"Vâng, sư phụ." Hắn không chậm trễ chút nào buông đũa xuống.
Thật vất vả mới ăn được một bữa no, Thẩm Huỳnh cảm thấy đời người đều viên mãn,cả người nàng lại trở nên lười biếng, xương sống giống như mềm nhũn ra.Cả người nàng không chỉ có xương giống như vậy,nàng nằm trên bàn đến không còn chút hình tượng,hơi nheo mắt lại thầm nghĩ thầm mệt.
Mà Nghệ Thanh hiển nhiên đã quen với bộ dạng này của Thẩm Huỳnh,lục đục đi thu dọn chén đĩa.Thẩm Huỳnh híp mắt nhìn hắn,nàng cũng nên có lòng hỗ trợ một chút,dù sao nãy cũng là hắn nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-lai-mat-tich-roi/144741/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.