Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
Thẩm Huỳnh quấn quít một lúc lâu cũng không làm được gì,đành phải giống như thường ngày, nhúng thịt xuống nước lạnh rồi nấu nấu, chờ một lúc sau đó trực tiếp ăn.
Nàng cắn một miếng thịt, vừa lạnh vừa chát, làm cả miệng nàng tê cứng.Tưởng tượng của nàng tươi đẹp như thế nào thì thực tế lại phũ phàng bấy nhiêu.
Nàng há mồm phun miếng thịt ra ngoài, phi phi phi, thật là khó ăn.Lúc trước nàng vì ăn để lót bụng nên cũng không có cảm giác gì.Hiện tại có mấy con thỏ giúp nàng giải quyết vấn đề no ấm, tại sao lại đột nhiên cảm thấy khó ăn như vậy?
Nấu ăn quả nhiên thật sự là một môn học cao thâm.
Nàng yên lặng quay đầu nhìn về phía Thỏ Vương vừa mới nhậm chức chăm sóc sinh hoạt cho nàng, "Ngươi có biết nấu ăn không?"
Thỏ Vương run lên,lắc đầu như giã tỏi, "Ta là động vật ăn cỏ đó! Ta còn chưa bao giờ nấu cơm. Hơn nữa ta.... ta sợ lửa!"
Được rồi,Thẩm Huỳnh tuyệt vọng,xem ra hôm nay nàng không ăn được một bữa ăn bình thường rồi, quả nhiên việc thành thạo một nghề nghiệp thực sự rất quan trọng, nàng hẳn là nên học thêm đại học a ( Câu này ta chém:>). Thẩm Huỳnh dường như cả người đều héo rũ,làm sao bây giờ,không nên lãng phí thịt,mà nơi này lại không có gia vị.....
Đột nhiên mắt nàng lóe lên,lập tức xoay người chạy ra phòng khách,nhanh chóng đẩy cánh cửa ra,lớn tiếng nói với người đang quỳ trước cửa viện, "Này,ngươi đó...."
Người trong sân sững sờ, hắn vừa thấy là nàng liền ôm quyền nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-lai-mat-tich-roi/144740/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.