“Ngươi…” Nhớ tới ngày đó chịu vô vàn ủy khuất, nước mắt không ngừng chảy xuống dưới, “Ngươi khi dễ ta.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta làm gì chọc ngươi đâu…”
“Dâm tặc, ghét nhất ngươi.” Ta không thèm để ý tới hắn, ôm Bạch Trạch thấpgiọng khóc, nó giống như biết ta khổ sở, vươn đầu lưỡi liếm tay ta.
“Ngoan Tê Nhi, đừng nóng giận , ta… Ai nha, đau quá.”
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Ta buông Bạch Trạch, vội vàng xốc chăn lên muốnxem xét vết thương của hắn. Hắn lại ôm cổ ta, nói, “Không tức giận nữa?” Khí lực rất lớn, như muốn ta hoà làm một với hắn.
“Miệng vết thương của ngươi đổ máu, đừng nhúc nhích.”
“Không quan hệ, ta lừa gạt ngươi, không đau.” Hắn, dùng đôi mắt tà mị hoa đàothâm tình nhìn ta, sau đó nghiêng người ôm ta vào lòng. Hết thảy bối rối trước đây ở giờ khắc này tan thành mây khói, giống như thuyền nhỏ trênbiển cô độc phiêu bạc thật lâu, rốt cục tìm được bến cảng an toàn. “Rốtcuộc lúc đó ngươi đi nơi nào? Vết thương trên người ngươi là xảy rachuyện gì?”
Hắn lấy tay gạt lệ vương trên khoé mắt ta, nói, “TêNhi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều ở bên cạnh ngươi, ngươi phảikiên cường được không?”
Ta nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của hắn, trong lòng không khỏi run lên, gật gật đầu hỏi, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Hắn đáp, “Truyền thuyết về thánh nữ còn có một mặt khác.” “Việc này từthánh nữ xảy ra. Năm đó thiên hạ rối loạn, thánh nữ đã dùng sức lực bảnthân cứu vớt vạn dân, đồng thời cùng hai vị hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-khong-can-a/1539446/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.