Đang miên man suy nghĩ chợt nghe
“Sưu”
một tiếng, ta nhìn lại, một cái phi tiêu xuyên qua cửa sổ, cắm ngaytrên cây cột chạm trổ hoa văn. Ngay lập tức ta xoay người đứng dậy, chạy tới cửa sổ, sau một hồi tìm kiếm không thấy bóng dáng ai cả. Một độibinh lính tuần tra cách đó không xa, lòng ta khẽ động, nhẹ nhàng khépcửa sổ lại.
Xoay người trở về bên giường, ta ngưng mi nhìn phitiêu kia, bên trong gắn một mảnh giấy nhỏ. Cũng đúng, nếu là thíchkhách, ta đã sớm chết. Ta nhẹ nhàng rút phi tiêu ra, mở giấy ra, mặttrên chỉ viết ba chữ ── “Trúc lý quán” . Thấy nội dung sơ sài tâm cóchút hoang mang, sau đó dần bình thản lại, chuyện này có liên quan tớisư phụ.
So với hai vị sư phụ văn võ song toàn, ta thật khônggiống như đồ nhi của bọn hắn. Võ công vẫn không có sự tiến bộ lớn, sưphụ lại lơ đễnh, an ủi ta, nói rằng nữ tử luyện võ chỉ để cường thânkiện thể, tuổi còn trẻ chỉ cần luyện từ từ là được.
Cho nên tatu luyện mấy năm nay, trừ bỏ thân thể coi như khá tốt, cũng chỉ có khinh công được coi như là chân truyền của sư phụ. Còn văn thơ khá bìnhthường, phụ hoàng từng tán thưởng sư phụ trong lồng ngực có Cẩm Tú vănvẻ( ý nói văn hay chữ tốt),có thể làm quan, làm rường cột nước nhà,cùng so sánh với bọn họ, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm chút thơ ngắn thương xuân tiếc thu thôi.
Nhớ rõ một ngày sư phụ Ôn Nhai giảngkinh cho ta, chợt hỏi ta coi trọng vị thi nhân nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-khong-can-a/1539416/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.