Chương trước
Chương sau
Xấu hổ chỉ trong chớp mắt, còn đau đớn lại là vĩnh viễn. Họ cùng đào tẩu dưới giếng nước đen ngòm.
Đường mòn dưới giếng dường như được hình thành bởi mẹ tự nhiên, đá tảng rải rác, mặt đất ươn ướt, trong khe đá nước vẫn róc rách chảy, lão ngũ lảo đảo bước lên những sỏi những cuội. Liễu Duyên Mộc không quay lại nhìn hắn, trong tay chàng là một chùm sáng như vầng trăng nho nhỏ chiếu sáng con đường dưới chân.
Đường bọn họ đi vấy từng giọt máu. Lão ngũ ôm chiếc bụng đau đớn, trông thấy váy nhuốm đỏ không khỏi thầm lo lắng.
Chẳng lẽ hắn không thể giữ được đứa con của cơ thể này ư? Hắn chưa làm mẫu thân bao giờ, phải làm sao đây?
Hắn vùi đầu đi tiếp, bàn tay đặt tên bụng bỗng cảm nhận được thứ gì động đậy, hắn giật nảy mình, sau đó lão ngũ bỗng ngộ ra, không phải chứ, này chẳng lẽ là sắp hạ sinh?
Vẻ đau đớn trên mặt chuyển thành ngơ ngác, lại biến thành rối bời.
Hắn thật không ngờ mình thân là nam tử mà có ngày lại phải nếm mùi sinh con cơ đấy?! Lão ngũ đau cả đầu lẫn bụng, lúc thì bóp mày, khi lại sờ bụng, sầu não một hồi mới xấu hổ nói:
“Chờ đã… Ta cảm thấy, hình như ta sắp sinh rồi?”
Lời vừa dứt, Liễu Duyên Mộc tức thì dừng lại, hai người quay ra nhìn nhau.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của họ vang vọng lên vách hang động, lão ngũ vẫn cúi đầu nhịn đau giờ mới biết họ đã rời khỏi hang động chật hẹp, xuất hiện dưới đáy đầm rộng lớn. Nơi này như phần bụng của một cái bình, ngước lên trên thấy cả những chùm sáng rọi xuống từ cửa hang chật hẹp.
Khiến lão ngũ ngạc nhiên là, cách đó không xa, tại chính giữa hang động là một cái cây chết khô cành lá đã rủ hết xuống, dường như là một gốc liễu. lão ngũ không thể không nghĩ tới đáy đầm mình từng tới, nơi này rất giống nơi đó, nếu gốc liễu này khỏe hơn, nơi này ngập nước vậy đây hẳn là cái đầm kia.
“… Đây là đâu?” Lão ngũ cảm thấy sức lực và linh lực trong cơ thể đều đang nhanh chóng xói mòn, hắn cứ vậy khuỵu xuống.
Liễu Duyên Mộc đỡ hắn, dìu lão ngũ đã đau tới không thể nhúc nhích tới dưới gốc liễu, để hắn tựa vào tảng đá và lạnh lùng nói: “Dưới con suối đầy, suối đầy nối liền với giếng Long Thần ở miếu.”
Chàng đã là Đại Vu phụng thần nên mới biết bí mật này, dẫn Thủy Lăng tới đây là để tìm cách đưa nàng ra ngoài từ con suối đầy —— nhưng mới rồi ra tay cứu nàng chỉ là một phút nông nổi, chàng chưa hề lập kế hoạch nào, thậm chí tới giờ chàng vẫn do dự không biết nên đối xử với người yêu ngày trước ra sao.
Nên thả nàng đi hay giết nàng?
Khi nhóm Vu lão đuổi tới, không ngờ rằng Liễu Duyên Mộc vẫn vô thức bảo vệ Thủy Lăng.
Bộ tộc bọn họ bẩm sinh đã sở hữu linh lực, ngay cả trẻ sơ sinh cũng có linh lực, nhóm Vu lão thì càng lợi hại, Liễu Duyên Mộc và Thủy Lăng tuy đều là người xuất chúng nhưng so với những vị Vu lão, họ vẫn còn quá non nớt.
Từ Vu lão tới những người khác trong tộc đều nhìn họ trân trân bằng ánh mắt đáng sợ. Nhất là Vu lão, chúng không còn nhìn Thủy Lăng với ánh mắt hiền từ như trước nữa. Chúng có thể đoàn kết nhất bao che nhất, nếu có bất kỳ kẻ ngoại lai nào dám hãm hại người trong tộc chúng sẽ dốc hết sức báo thù, nhưng trước sự tồn vong sống chết, chúng cũng có thể hy sinh đứa trẻ mình từng yêu thương nhất chỉ để có một hy vọng.
“Thủy Lăng” không bằng lòng hy sinh vì tộc nhân, theo chúng, đã phải tội phản bội tộc đàn.
“Duyên Mộc, chẳng lẽ con cũng vì Thủy Lăng phản bội tộc ta? Con bị ả mê hoặc rồi! Ả cho con bao nhiêu đau khổ, con còn chưa chừa ư?” Mẫu thân của Liễu Duyên Một cũng là một trong những Vu lão, mụ là người đầu tiên phẫn nộ cất tiếng.
Liễu Duyên Mộc cứng ngắc đứng đó, chàng hơi lảo đảo, một tay đặt trên ngực trái, chàng hành lễ: “Các vị Vu lão, chẳng bằng để ta đi tế tự đi thôi, Thủy Lăng… Bỏ qua cho nàng đi.”
“Con nói bậy bạ gì vậy hả! Tuyệt không có chuyện đó, ả là người thích hợp nhất! Con tưởng bọn ta chọn bừa hay sao!”
Liễu Duyên Mộc nhìn gương mặt mẫu thẫn, giật giật bờ môi nhưng không nói gì nữa, chàng chỉ lắc đầu.
Lão ngũ thấy khung cảnh giương cung bạt kiếm ấy nhưng đã chẳng đủ sức làm chuyện gì nữa, hắn thậm chí còn chẳng nói nổi. Mới ban nãy bụng hắn đã xảy ra vấn đề, trong cơ thể Thủy Lăng vốn ẩn chứa nguồn linh lực khổng lồ, nay đã bị đứa con trong bụng cướp sạch, không chỉ vậy, chúng còn đang cướp sức sống trong cơ thể mẹ.
Chúng đang chuẩn bị ra đời.
Sinh con bình thường không phải như thế, nên Thủy Lăng quả nhiên phải sinh Long tử sao? Trong hoàn cảnh căng thẳng nguy hiểm như vậy, lão ngũ cực kỳ xấu hổ.
Thôi, dù có thế nào hắn cũng nên cố gắng giúp vị nữ tử này sinh con ra. Hắn nhìn bóng lưng của Liễu Duyên Mộc, lòng thầm thở dài, nghĩ huynh đệ à huynh vất vả rồi, sau đó bắt đầu cố gắng sinh con.
Nhưng sinh con nên dùng sức ở đâu đây? Nếu hắn đè tay lên bụng có thể đẻ con được không nhỉ? Lão ngũ nghĩ ngợi đủ điều, thực ra hắn còn có một nỗi hoài nghi to đùng, đó là: Rốt cuộc trẻ con chui ra từ chỗ nào? Trẻ con to vậy chẳng lẽ phải mổ bụng? Nếu vậy, hắn có cần chủ động mổ bụng không nhỉ?
Lão ngũ chưa đầy hai mươi, chưa bao giờ tham gia lớp Sinh học nào căng thẳng hít vào một hơi. Cảm giác đứa bé trong bụng đang giãy dụa, lão ngũ duỗi tay nắm thật chặt thân liễu mục nát phía sau, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, còn tuyệt vọng hơn khi trước bị người ta róc da xẻ thịt.
Rốt cuộc phải sinh con kiểu gì đây? Những người phụ nữ làm mẹ bẩm sinh đã biết sinh con sao? Ca này khó quá.
Nhóm Vu lão bên kia đã ra tay, linh lực của chúng cực kỳ khủng khiếp, một khi đã nghiêm túc lên Liễu Duyên Mộc căn bản không thể ngăn cản một mình. Gió chợt nổi, tiếng gió rít gào thê lương, vang vọng khắp chốn.
Liễu Duyên Mộc lùi về sau hai bước, lấy cây liễu mục nát sau lưng làm điểm tựa, tạo lên một lồng chắn gió bảo vệ hai người bọn họ.
Bên ngoài gió thét gào, ngay cả tảng đá cũng không chống chọi lại được, Liễu Duyên Mộc vẫn đứng im bất động. Lại có Vu lão ra tay, đá tảng phi tới chỗ họ, Liễu Duyên Mộc run run, khụy gối.
“Liễu Vu, bà mau ra tay đi!”
Mẫu thân Liễu Duyên Mộc cuối cùng cũng ra tay.
Gốc liễu chết sau lưng họ bỗng dưng cuồng loạn, cành liễu bện thành chiếc roi quật mạnh vào kết giới của Liễu Duyên Mộc, tiếng vỡ vụn vang rõ mồn một, Liễu Duyên Mộc hộc máu, bị roi liễu quất ra ngoài, ngã lăn xuống đất.
Nhóm Vu lão giơ tay, nhóm tộc nhân sau lưng họ một nửa đi về phía Liễu Duyên Mộc, một nửa đi về phía Thủy Lăng, chúng muốn dẫn nàng đi.
“Ầm ầm —— “
Bên ngoài tiếng sét ầm ầm, tất cả tộc nhân đều khựng lại, vô thức ngẩng lên nhìn về phía bầu trời đang vỡ vụn: “Sét đánh rồi? Chẳng lẽ sắp mưa? Cuối cùng cũng mưa sao?”
Nhóm Vu lão ban đầu tỏ vẻ mừng vui, nhưng chỉ một lát, một vị lão giả lật tấm gỗ đỏ tươi trong tay, căng thẳng nói: “Không, đây là điềm xấu, đây là… Có tà vật sắp hàng thế, Tà Linh này một khí giáng trần sẽ là lúc tộc đàn chúng ta bị suy sụp, vô số sinh linh gặp tai vạ!”
Tà vật hàng thế?
Cơ hồ là vô thức, chúng đều dõi mắt về phía nữ tử tái mặt đang ôm bụng ngồi dưới tàng cây.
Má Liễu Vu co giật, mụ bất chợt bước nhanh về trước, hằn học đập mạnh trượng liễu vào bụng Thủy Lăng.
“Rầm —— “
Trượng gỗ đánh vào tảng đá, lão Ngũ ráng hết sức quay người tránh khỏi cú này, chật vật lăn xuống dưới cây liễu. Liễu Vu lạnh mặt dồn từng bước, lại giơ trượng liễu lên——
“Ầm ầm —— “
Tiếng lôi ầm ầm cũng không thể át nổi tiếng kêu đau thảm thiết của người phụ nữ, máu tươi rưới vào rễ liễu, cây liễu vốn già cỗi đột ngột lại rực sức sống, cành liễu mọc chồi xanh, ngay cả thân cây sắp mục nát cũng sinh trưởng thêm lần nữa, chỉ trong chớp mắt, gốc liễu đã trở thành cây đại thụ.
Đồng thời, theo từng tiếng sấm đì đùng, ánh điện lấp lóe quanh cây liễu gần như bao lấy cơ thể máu me bê bết của Thủy Lăng.
Liễu Vu kinh hãi định lùi về, lại nghe thấy tiếng lão vu thét lên: “Là trời phạt!”
Vị vu lão này mở bừng mắt, máu tươi tuôn trào từ hốc mắt, lão ta gào thét: “Ta thấy lũ lụt nhấn chìm chúng ta, Thủy Lăng dẫn tới tai vạ!”
Lời vừa dứt, chúng tộc nhân càng thêm kích động: “Mau giết ả!”
Lão ngũ co quắp dưới cây liễu, trông thấy xung quanh sáng như ban ngày, thấy mờ mờ đâu đó gương mặt dữ tợn của chúng tộc nhân, chúng đang cố gắng tấn công hắn, còn Liễu Duyên Mộc lảo đảo đứng lên định tới bên này. Và liễu đong đưa trong đôi mắt như một giấc mộng.
Hẳn bản thân những điều này đã là một giấc mộng, nhưng không phải giấc mộng của hắn, là giấc mộng xưa cũ của một nữ tử bị gọi là Long mẫu, bị giam tại đáy đầm nhiều năm.
Ở trong người nàng lâu như thế lão ngũ đã hiểu, ấy chẳng phải Long mẫu gì, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, rất bình thường mà thôi.
“Xin lỗi, ta không giúp được nàng rồi.” Lão ngũ nói với cơ thể này, hắn luôn cảm thấy nữ tử ấy vẫn còn trong cơ thể nhìn hắn, cùng hắn cảm nhận nỗi đớn đau.
Hắn bỗng đè chặt bụng, trút sạch linh lực vào bụng rồi xé toạc ra. Đứa trẻ trong bụng nữ tử không thể hạ sinh bình an, chúng đã chết. Hai cục máu ấy hóa thành hai oán khí màu đen, chúng đột nhiên xông ra ngoài, ngay giữa không trung, dưới màn sấm chớp, chúng biến thành hai con rồng nhỏ.
Rồng mang điềm lành xuất thế, mây tía rợp trời, mà nghiệt long hàng thế, sấm chớp không ngừng.
Hai Long tử chưa xuất thế đã chết ấy, trở thành nghiệt long.
Hỗn loạn tơi bời.
Nghiệt long xuất thế khác hẳn với quái vật bình thường, chúng nhanh chóng trở nên to lớn dữ tợn, không gian rộng là thế cũng suýt không chứa nổi chúng. Chúng gầm chúng thét, làm mưa làm gió, mưa nặng hạt mưa như trút nước.
Tộc nhân vẫn đang khẩn cầu mưa tới, nhưng giờ mưa xuống, lại không ai tỏ ra vui thích.
“Chuyện gì thế này?”
“Sao lại thế này?”
“Sao Thủy Lăng lại sinh hạ nghiệt long?”
“Sao lại là rồng?”
Liễu Duyên Mộc gào thét tuyệt vọng, dường như tới giờ chàng mới vỡ ra điều gì. Nhóm vu lão thì thét lên: “Nghiệt long khát máu, chúng muốn giết người!”
Lão ngũ không thể làm gì nữa, bởi hắn nhận ra Thủy Lăng đã chết, sinh mệnh sau cùng nàng trao hai đứa bé. Nhưng hắn còn sống, hắn còn có thể trông thấy hết thảy mọi chuyện, những tộc nhân kia chật vật thoát khỏi đây, mưa to không ngớt, trời như trút nước lan tràn sơn động, bao phủ cây liễu và xác Thủy Lăng tựa vào gốc liễu.
Hai con rồng nhỏ ngâm những tiếng ngây thơ, chúng nhận ra mẫu thân đã chết, khát máu thét gào, lại bị tấn công bùng nổ hung tính, bồi hồi hai vòng tới gần thi thể mẫu thân, nhưng chúng không thể nào tới gần – cơ thể Thủy Lăng tỏa ra ánh sáng nhạt, chúng chỉ cần tới gần xác nàng sẽ bị tan biến. Điều này khiến hai con rồng càng thêm phẫn nộ, sau khi ngửa đầu lên trời thét dài, chúng bay thẳng lên trời không thấy đâu nữa.
Chín mươi chín đêm ngày mưa gió chẳng ngừng, biến vùng đất vốn khô cạn thành đầm lầy mênh mông, trời đất u ám, hai con rồng một đậm một nhạt bay trong tầng mây, gọi bão tạo dông hết lần này tới lần khác, cùng tấn công một ngọn núi nhỏ.
Miếu Long Thần trên núi đã trở thành chốn che mưa chắn gió duy nhất. Ốc xá cả tộc bị mưa to phá tan, tất cả tộc nhân tụ tập lại một chỗ, nhóm Vu lão duy trì linh lực giúp chúng không bị sóng lớn nuốt chửng. Chúng như thuyền lá trong bão bùng, tứ cố vô thân, vùng vẫy giãy chết.
Gió càng mạnh, mưa càng lớn.
Lũ lụt tràn ra tứ phía, phá nát con đê, nước cuồn cuộn chảy tới ruộng đất phì nhiêu nơi thành trấn phương xa, khiến mấy ngàn dặm xung quanh biến thành đại dương mênh mông.
“Còn tiếp tục như thế, toàn tộc chúng ta sẽ thực sự diệt vong mất.” Vu lão tiều tụy đưa sừng rồng mang thần lực cho Liễu Duyên Mộc: “Giờ chỉ còn cách này, sinh tử tồn vong của chúng ta nhờ cả vào ngươi.”
Liễu Duyên Mộc nhận lấy sừng rồng, chàng không nói gì, chỉ chậm rãi nhìn lướt qua những đứa trẻ hoảng hốt, trông thấy mẫu thân vì quá mệt nhọc đã chừng hấp hối, xoay người nhảy xuống giếng Long Thần.
Thi thể Thủy Lăng vẫn lẳng lặng tựa bên cây liễu, nàng nổi lơ lửng trong làn nước, thi thể của nàng không hề thối rữa, ngay cả cây liễu dính máu nàng cũng xanh mơn mởn.
Liễu Duyên Mộc bơi tới, nhờ linh lực của chàng, nước quanh đó hai mét bị rút sạch, cả người chàng ướt đẫm, chàng tới trước thi thể Thủy Lăng, Liễu Duyên Mộc ôm nàng, nhìn nàng hồi lâu, mới im lặng ghim sừng rồng vào tim nàng.
Hai con nghiệt long có thể hàng thế là nhờ sức lực sau cùng của Thủy Lăng, sức mạnh của chúng khởi nguồn từ cơ thể mẫu thân, sừng rồng này có thể áp chế Thủy Lăng, liên hệ giữa cơ thể mẹ và nghiệt long khiến chúng bị quản chế bởi cỗ thi thể này, thần hồn của Thủy Lăng vĩnh viễn bị sừng rồng trấn áp, hai con nghiệt long cũng bởi vậy mà bị trọng thương.
Chỉ như thế, tộc đàn còn lại mới có cơ hội sống sót.

Lông mày lão ngũ run run, đôi mắt nhắm nghiền tràn hai giọt lệ.
Tân Tú thấy thế bèn lắc lắc người hắn: “Lão ngũ, mau tỉnh lại!”
Lão ngũ mở mắt, đôi mắt hơi đau: “… Đại tỷ.”
Tân Tú sờ trán hắn, dịu giọng hỏi: “Sinh hạ thế nào? Là nam hay nữ? Có phải ta được làm cô cô rồi không?”
Lão ngũ ngại ngùng nuốt nước mắt về: “A, là song sinh.”
Tân Tú vỗ tay hắn: “Đệch, là song sinh hả? Lão ngũ đệ xịn quá!”
Lão ngũ: “Không không, không phải, đại tỷ, đứa bé không liên quan gì tới đệ cả, đệ cũng không lợi hại, không thể sinh hạ được chúng!”
Tân Tú cổ vũ: “Lần này không sinh hạ được cũng không sao, lần sau chắc chắn sẽ thành công.”
Lão ngũ: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.