Xấu hổ chỉ trong chớp mắt, còn đau đớn lại là vĩnh viễn. Họ cùng đào tẩu dưới giếng nước đen ngòm.
Đường mòn dưới giếng dường như được hình thành bởi mẹ tự nhiên, đá tảng rải rác, mặt đất ươn ướt, trong khe đá nước vẫn róc rách chảy, lão ngũ lảo đảo bước lên những sỏi những cuội. Liễu Duyên Mộc không quay lại nhìn hắn, trong tay chàng là một chùm sáng như vầng trăng nho nhỏ chiếu sáng con đường dưới chân.
Đường bọn họ đi vấy từng giọt máu. Lão ngũ ôm chiếc bụng đau đớn, trông thấy váy nhuốm đỏ không khỏi thầm lo lắng.
Chẳng lẽ hắn không thể giữ được đứa con của cơ thể này ư? Hắn chưa làm mẫu thân bao giờ, phải làm sao đây?
Hắn vùi đầu đi tiếp, bàn tay đặt tên bụng bỗng cảm nhận được thứ gì động đậy, hắn giật nảy mình, sau đó lão ngũ bỗng ngộ ra, không phải chứ, này chẳng lẽ là sắp hạ sinh?
Vẻ đau đớn trên mặt chuyển thành ngơ ngác, lại biến thành rối bời.
Hắn thật không ngờ mình thân là nam tử mà có ngày lại phải nếm mùi sinh con cơ đấy?! Lão ngũ đau cả đầu lẫn bụng, lúc thì bóp mày, khi lại sờ bụng, sầu não một hồi mới xấu hổ nói:
“Chờ đã… Ta cảm thấy, hình như ta sắp sinh rồi?”
Lời vừa dứt, Liễu Duyên Mộc tức thì dừng lại, hai người quay ra nhìn nhau.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của họ vang vọng lên vách hang động, lão ngũ vẫn cúi đầu nhịn đau giờ mới biết họ đã rời khỏi hang động chật hẹp, xuất hiện dưới đáy đầm rộng lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-kho-qua-roi/1716685/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.