Càng vào sâu trong địa phận Bắc Kim, ngọn nộ hỏa trong ta càng lớn. 
Aaaa….. 
Ta muốn *** con rết đó! *** nó sau đó ***, rồi ***, *** ,***!!!!! 
Ngang nhiên dám “ăn” đồ nhi bảo bối của ta? Muốn sống yên sao? Đừng có mơ!!! 
Tiểu Bảo Linh của ta dù có là kì tài trăm năm có một thì sao? Cũng mới chỉ có trăm năm tu hành thôi, làm sao đấu lại rết tinh ngàn năm kia? Không nói những lần trước nó còn mê luyến đồ nhi nên nhường ba phần, lần này là chính đồ nhi tự dâng lên cửa. Còn có thể kiềm chế sao? Có thể sao?? Có sao??? 
“Hoa cô cô, chầm chậm chút a!” 
Bạch Thử đằng sau chật vật đuổi theo ta, dù sao nàng vẫn chỉ là tiểu hồ yêu, muốn đuổi kịp tốc độ ngự kiếm của bản tiên, có hơi khó khăn chút. 
“Ngươi thật vướng chân! Không dưng lại muốn đi theo làm gì?” Không còn cách nào khác, ta đành kéo nàng cùng ngự kiếm với ta. Tuy nhiên tiểu Mặc (là thanh kiếm á) có chút khó chịu, có lẽ thần kiếm như nó cảm thấy bị xúc phạm khi bị hồ yêu cưỡi lắm, một đường bay vốn thẳng tắp thi thoảng lại giật một cái, ý đồ muốn hất Bạch Thử xuống. 
“Aiya… Hoa cô cô, nếu ta không đi theo lấy ai chỉ đường cho người tới ổ rết nha? Á á…” Bạch Thử một bên ôm chặt bắp chân ta, một bên kêu la oai oái mỗi lần Mặc kiếm rung lên, hé ánh mắt phong tình vạn chủng lên rưng rưng kể lể, ừ, ý đồ cũng là muốn dụ hoặc ta… 
“Chứ không phải muốn mượn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-do-nhi-la-nam-nhan/259100/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.