Thắm thoát qua nhanh quá, mới đây mà lại gần một năm nữa qua đi rồi, cuộc sống của ta và chàng vẫn thế, vẫn êm ấm và hạnh phúc vô cùng.
Nơi mà ta và chàng đang ở là do Đông Thương dùng phép tạo ra, thêm vào đó là vòng kết giới xung quanh nhà, thường thì mắt thường sẽ không nhìn thấy được, trước sân toàn là màu tử đằng tím rực chỉ cần nhìn chúng cũng đủ làm con người ta cảm thấy thư thái vô cùng, cũng chính vì thế ta lại muốn nghe khúc nhân sinh mà khi xưa chàng hay đàn, thật nhớ quá! Tính ra cũng lâu lắm rồi ta đã không nghe lại.
"Đông Thương! Ta muốn nghe tiếng đàn của chàng quá!"( ta đưa ánh mắt mong chờ nhìn chàng)
Đáp lại cái nhìn như nài nỉ của ta, chàng cong khóe môi.
"Đàn bằng gì?"
(Ờ nhỉ! Đàn của chàng đã không còn nữa)
Ta rũ mắt như thất vọng mà quên mất chàng là thần, muốn có đàn thì khó gì chứ!.
"Coi nàng kìa!"(theo lời nói, ngón tay của chàng đã lướt nhẹ lên môi ta)
"Chủ động đi, ta sẽ đàn cho nàng nghe"
Ta tròn mắt khi càm đã được chàng giữ nhẹ, mặt còn áp sát, cười một cách giảo hoạt.
"Gì?"(ngẩn ra)
"Nào!"(tay tự chỉ vào môi mình)
Môi ta bậm chặt nhìn con người cứ như hồ ly này, quyết không cho chàng đạt được ý nguyện há miệng ra khi môi ta sắp chạm đến, cắn một cái không mạnh cũng không nhẹ, làm chàng chừng to mắt nhìn ta.
"Thế nào, toại nguyện chàng chưa?"(ta đắc ý cười hài lòng)
"Nàng tiêu rồi!"
Ta chưa kịp bỏ chạy thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-con-yeu-nguoi/647438/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.