Cố Hàn Đình rời khỏi nhà không lâu thì Lâm Lạc Ý cũng tìm đến. Linh cảm của bà mách bảo cho bà biết Cố Hàn Đình bây giờ không giống như trước đây, cảm giác như anh đang có mưu tính chuyện gì đó nhưng sợ bà phát hiện vậy. Nghĩ thế đợi Hàn Đình rời khỏi nhà bà liền bước vào, chầm chậm từng bước thông thả nhưng anh mắt lại cẩn thận quan sát mọi nơi. Phương Vãn Tình vừa bước ra nhìn thấy bà thì có chút hoảng, không biết bà ta đến đây với mục đích gì khiến tâm trạng dì Phương càng hoang mang hơn. Lâm Lạc Ý thu hết những biểu cảm trên mặt dì Phương vào mắt, bước đến sofa ngồi xuống bà ta đưa mắt nhìn dì Phương lên tiếng.
"Sao vậy, nhìn thấy tôi ngạc nhiên đến vậy sao? Hay là dã làm gì sai sợ tôi phát hiện sao?"
"Tôi... đâu có, thấy phu nhân đến sớm như thế tôi có chút ngạc nhiên thôi. Phu nhân tìm thiếu gia sao? Cậu ấy vừa đi khỏi rồi ạ."
"Tôi không tìm Hàn Đình, người tôi muốn tìm là bà."
"Tìm... tìm tôi sao?"
Phương Vãn Tình tâm trạng càng hoang mang hơn khi biết Lâm Lạc Ý đến
tìm mình, hai tay bà bấu chặt vào vạt áo đầy căng thẳng không dám nhìn thẳng mặt bà ta. Lâm Lạc Ý nhẹ nhếch môi cười nói.
"Bà căng thẳng gì chứ, ngồi đi! Tôi đã làm gì bà đâu."
"Tôi không dám, phu nhân có gì căn dặn cứ nói. Tôi đứng nghe là được rồi."
"Tôi bảo bà ngồi thì cứ ngồi, không cần căng thẳng thế đâu"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3644243/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.