Cả đêm trằn trọc với nụ hôn trên trán, không ngủ được nên cô dậy sớm hơn thường ngày chuẩn bị bữa sáng cho anh. Phương Văn Tình thấy cô dậy sớm hơn thường ngày, nghĩ cô không khỏe vội bước đến quán tâm hỏi.
"Uyển Ân sao cháu dậy sớm vậy? Cơ thể không thoải mái sao? Để dì làm cho chẳng phải cháu không ngửi mùi thức ăn sao?"
"Cháu hết nghén rồi ạ. Bây giờ cháu không còn sợ mùi thức ăn nữa, dì để cháu giúp cho."
"Cháu đang mang thai, dù hết nghén cũng đừng làm việc quá sức. Để dì."
Phương Vãn Tình bước đến tháo tạp dề trên người của Uyển Ân rồi tự tay làm bữa sáng. Nhìn bà nở nụ cười hiền từ như thế Uyển Ân lại cảm giác thèm có một người mẹ. Cảm giác có mẹ sẽ như thế nào nhỉ! Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng biết cảm giác yêu thương của một người mẹ là như thế nào, cũng không biết khi có mẹ sẽ hạnh phúc ra sao? Có giống như cảm giác cô đang có khi được dì ấy quan tâm không?
"Dì, dì có con không?"
Câu hỏi bất ngờ của Uyển Ân làm Phương Vãn Tình khựng lại. Ánh mắt đượm buồn bà nhìn Uyển Ân rồi nở nụ cười gượng gạo.
"Có, nhưng con của dì đã mất tích từ khi còn rất nhỏ. Hai mươi mấy năm rồi dì chưa được từng gặp lại con bé, có lẽ nếu còn sống con bé cũng trạc tuổi cháu."
"Dì, xin lỗi. Cháu..."
"Không sao?"
Phương Vãn Tình cười suôn rồi nhanh chóng bày thức ăn lên bàn, bà quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3644242/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.