Sau một ngày sốt li bì, Hạ Uyển Ân ngủ một giấc đến tận tối. Chiếc bụng đói cồn cào đánh thức cô khi cơn sốt đã qua, cả người không chút sức lực Uyển Ân nhướng đôi mắt mệt mỏi nhìn lên. Ánh đèn sáng làm cô khẽ nhíu mày đưa tay lên che đi ánh sáng, một bàn tay ấm nắm lấy tay cô giữ lại lên tiếng.
"Đừng cử động, tay còn đang truyền dịch đấy! Để tôi giúp cô."
Anh dựng gối đỡ cô ngồi dựa vào, nhẹ đưa tay kiểm tra nhiệt độ ở trán cô rồi ngồi xuống cạnh cô. Nhìn thấy chậu nước ấm cùng khăn lau ở đó Hạ Uyển Ân có chút kinh ngạc, anh ấy đang chăm sóc cho mình sao? Từng hành động cử chỉ đều rất dịu dàng không chút khó chịu. Nhìn thấy cô cứ nhìn mình anh lại lên tiếng.
"Sao thế? Thấy trong người thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?"
"Sao Cố thiếu lại ở đây vậy?"
"Thấy cô không khỏe tiện thể nên tôi vào xem thế nào, trùng hợp cô vừa tỉnh."
Nhưng sự thật là lúc anh đang nói chuyện với Phó Trạch Dương, Phương Vãn Tình đã vội vã chạy vào báo tin cô bị ngất dưới nhà, anh và Phó Trạch Dương vội vã chạy xuống và cứ thế anh ở lại phòng chăm sóc cô đến bây giờ. Nhưng không muốn cô biết sự thật nên anh mới nói dối là vô tình đi ngang nên vào xem cô ra sao.
"Cảm ơn anh Cố thiếu, tôi không sao rồi. Anh cũng về nghỉ ngơi đi."
"Đói rồi phải không? Đợi tôi một chút nhé!"
Cố Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3630839/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.