Khi buổi biểu diễn kết thúc trời cũng bắt đầu nhá nhem, đường phố đã lên đèn. Đoàn người lại dắt nhau rời khỏi sân vận động.
Dõi theo từng tốp người đi xa, ai cũng như trút được gánh nặng, chỉ có chị Huệ là hớn hở, vui cười nhiều nhất. MV ôm AD ngủ yên lặng trên tay, dường như bé quá mệt mỏi cho nên thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn con gái đang say ngủ trong lòng, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt, cảm nhận nhịp tim đập bình ổn của con, trái tim MV ấm áp vô cùng, chỉ ước mãi được ôm con như vậy.
Mọi người cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ, tránh ảnh hưởng đến bé. Trông hình ảnh yên bình đó ai cũng vui vẻ, ánh nhìn tràn ngập hơi ấm. Chị Huệ ươn ướt mắt, huých nhẹ NT nói:
- Cảm xúc thế nào?
- Ừm.... Bình....thường.
Sau một hồi ngẩn người, NT mới quay đi, ngập ngừng nói khiến chị nổi điên vì phản ứng lạnh nhạt của cô, tức giận gầm nhẹ:
- Bình thường? Thế nào là bình thường? Mày có thể nói dửng dưng như vậy sao?
- Vậy chị bảo em phải nói thế nào? Chị muốn em làm gì đây? -NT cũng nhìn thẳng vào mắt chị, giận dữ đáp lại.
Có ai hiểu được cảm giác trong lòng cô? Không phải cô máu lạnh, vô tình như vậy, nhưng biết làm sao đây khi cô chưa thể vượt qua việc đó một cách dễ dàng? Cô cần thời gian, rất rất nhiều thời gian. Làm sao cô có thể đối mặt và chấp nhận kẻ đã từng cưỡng bức mình ngay được? Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dieu-ki/2483135/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.