Chương trước
Chương sau
Sau ngày hôm đó MV không gặp NT nữa, mọi chuyện lại trở nên yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, không chút gợn sóng.... Nhưng dường như cái yên lặng này để chuẩn bị và gây cảm hứng cho cái sôi động tới.

Mọi người hơi thất vọng và thắc mắc nhưng thấy NT vẫn bình tĩnh như thường cho nên không tiện hỏi nhiều.

Ngày vui đã đến, họ cũng chẳng còn thời gian quan tâm những chuyện khác.

Căn phòng ngủ quen thuộc, nhưng được trang trí đẹp đẽ và gọn gàng hơn rất nhiều, bởi hôm nay nó là phòng của cô dâu. Hân mặc váy cưới trắng tinh, thân váy phồng to, buông xuống mặt đất, phần cổ và xuôi theo hai tay là kiểu lưới phổ biến. Đầu được búi gọn gàng và cài vài bông hoa nhỏ màu trắng với dải lụa trắng kéo đến thắt lưng. Trông cô thật nhẹ nhàng, bay bổng như cô thiếu nữ được nặn ra từ mây.

Nữ nhân viên trang điểm đang xoa phấn hồng lên má cô và kẻ mắt màu đen càng làm nổi lên đôi mắt to tròn, trong sáng của cô.

Chị Huệ và Tuyết Nhi ngồi trên giường, nhàn nhã cắn hạt dưa ngắm Hân tán dốc.

- Cô dâu là xinh nhất. Nhìn đi, con mèo mập cũng có thể hóa thành con công được. – Chị huých tay TN cười trêu Hân.

- Đúng vậy, hôm nay không ai giành ánh sáng với cậu ấy được. Có khi chị em mình cần phải chuẩn bị kinh đen trước, kẻo lóa mắt không nhìn được gì nữa. – TN phụ họa, sau đó hai người liền phá lên cười.

Cả cô nhân viên cũng bị lời nói đùa của họ làm cho phì cười.

Hân nghe vậy, tức giận lườm hai người, bất mãn nói:

- Hai người thật quá đáng, dám nói tôi là mèo mập.

Hai người kia nghe vậy lại càng cười lớn hơn. Hân chỉ còn cách hậm hực nhìn bọn họ.

Cười đã rồi, TN mới xoa xoa bụng giả vờ đánh nhẹ lên tay chị Huệ mắng:

- Sao chị lại nói vậy? Cẩn thận chồng người ta nhổ sạch tóc rồi tống chị vào chùa đó.

- Ôi sợ quá! – Chị Huệ ôm lấy người mình ra vẻ hoảng hốt – Chết rồi làm sao đây? Hôm nay cô dâu là quan trọng nhất vậy mà bị chị trọc cho tức giận đến môi bĩu ra xấu quá à. Thế này thì chị biết ăn nói làm sao với mọi người? Thôi, coi như vì tình cảm bao lâu của chúng mình, em cố cười cho chị xem được không? – Chị nhìn về phía Hân hai mắt chớp chớp vẻ xin xỏ làm cô nhân viên và TN cười ngặt nghẽo. Riêng Hân tức đến đỏ cả má, đúng là phí phấn hồng rồi.

- Hừ, không thèm nói với hai người. Nếu mà NT ở đây thì hai người đừng hòng bắt nạt tôi. – Hân quay đi không thèm nhìn họ nữa.

Nghe vậy hai gười kia trầm mặt xuống, nghiêm túc lại.

- Haiz, chuyện của nó cũng đau đầu. Sao bỗng dưng MV mất hút vậy? Cũng không tham dự lễ cưới của mày – Chị Huệ chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, sau đó quay sang hỏi Hân - Nó có nói gì với mày không?

– Hừ, nói đến lại điên người. Bạn bè mà có gì cũng không nói. Nó ngậm chặt như hến vậy, hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ cười cho qua. – Hân tức giận kể.

- Hai người đó không có chuyện gì chứ? – TN tò mò thò đầu ra hỏi – Nhưng nếu chia tay thì tại sao đám cưới của cậu vẫn được tổ chức ở khách sạn của bọn mình? – Cô giơ tay bốc vài hạt dưa đưa lên miệng cắn.

Nghe TN nói vậy, Hân cũng đăm chiêu suy nghĩ, không ai nói gì nữa.

Thấy không khí có vẻ trầm lắng và buồn bã, chị Huệ khoát tay nói to:

- Thôi được rồi, chuyện của họ để tự họ giải quyết đi. Hôm nay là ngày vui lớn nhất của đời mày đấy, trong đầu chỉ được nghĩ đến hôn lễ thôi. Ví dụ như.... Nghĩ đến chú rể khỏa thân sẽ thế nào? Có sáu múi không? Đêm nay hai người sẽ động phòng ra sao?... – Chị Huệ khoác vai Hân cười nháy mắt đầy đen tối với cô. Thấy vậy Hân xấu hổ đỏ mặt, hất tay chị ra hét lên:

- Chị đúng là xấu xa, nói toàn chuyện không đứng đắn.

- Thằng chồng mày ngoài kia còn không đứng đắn hơn chị nhiều. Tối nay mày khác biết. – Chị Huệ cười to đáp.

Lại một tràng cười sáng khoái vang lên, trận này còn to hơn trận khác, trần nhà gần như chấn động bởi lực đập của âm thanh.

- Haiz, nhìn thấy mày đẹp thế này chị cũng muốn làm cô dâu lần nữa.

Sau một lúc cười, chị Huệ thở dài tiếc nuối nói.

Mấy người còn lại cười tủm tỉm nhìn chị. TN huých vai chị hỏi:

- Chị dám có tư tưởng vượt tường? Coi chừng em mách anh rể, đến lúc ấy xem chị còn sức mà lết đi không đã.

Nói xong cô ngửa mặt lên trời cười to như được mùa. Mọi người cùng cười vui vẻ nhìn chị Huệ đen mặt.

Sau đó, bọn họ không cười đùa nữa, để yên cho cô nhân viên trang điểm làm việc.

******************************

Trong sảnh đường to nhất của khách sạn MV, những dải lụa trắng mỏng với bóng bay màu hồng nhạt được trăng khắp nơi. Hai hàng hoa đủ màu sắc ở lối ra vào để chào mừng khách khứa. Từng chiếc bàn với khăn trải màu đỏ được xếp gọn gàng, thẳng hàng. Mọi người đã ngồi trật kín tất cả. Không khí sôi động vô cùng, nhất là những chỗ cô dâu khoác tay chú rể đến kính rượu.

Hành trình của lễ cưới rất đơn giản nhưng không kém phần long trọng. Đây là một đám cưới đúng kiểu người Việt. Chú rể đến nhà gái đón cô dâu về nhà mình để ra mắt bố mẹ và bái lạy tổ tiên, sau đó hai bên gia đình mới cùng nhau đến đây để tổ chức tiệc tiếp đãi mọi người.

Đức Minh trong bộ comple màu đen lịch lãm với nụ cười luôn hiện trên môi đang nắm tay Hân đi từng bàn mời rượu bạn bè. Hôm nay trông anh càng đẹp trai và vui tươi hơn trước. Niềm vui hiện rõ trên từng nét mặt và ánh mắt của anh. Hân cũng rất thanh thoát và đáng yêu trong chiếc váy cưới trắng dài. Cô hơi ngượng ngùng bóp chặt tay anh khi có người trêu trọc.

Đến bàn của chị Huệ, TN và Như Tuyết, Hân ngồi phịch xuống thở phào như trút được gánh nặng. Cô cầm đũa gắp một miếng thịt định cho vào miệng thì có người đã vội vàng giằng lại khiến cô tức điên lên, nghiến răng nhìn người đó hỏi:

- Chị làm gì vậy?

- Để ý hình tượng một chút, mày đang là cô dâu đấy. Nhanh đi kính rượu cùng chú rể tiếp đi. – Chị Huệ thản nhiên ăn miếng thịt đó của Hân, hất đầu về phía ĐM cách đó mấy bàn với những người bạn của mình.

- Cô dâu cũng phải ăn chứ? Em sắp đói chết rồi, cứ bắt uống rượu thay cơm thế thì em thủng dạ dày mất. – Hân nhăn trán, khổ sở nói.

Mọi người phì cười nhìn vẻ mặt phụng phịu của Hân. NT nhẹ nhàng đưa bát cho Hân rồi gắp cho cô một miếng thịt gà, cười an ủi:

- Cậu ăn một chút thôi, chú ý hình tượng và son phấn trên mặt đó.

Thấy vậy Hân vội vàng cầm đũa lên, cười vui vẻ với NT rồi bắt đầu ăn.

- Chỉ có NT là tốt nhất. Mấy người toàn là lòng lang dạ sói, muốn cho tôi đói chết. – Hân vừa ăn vừa lên án từng người.

- Vậy thì chết đói luôn đi. – Chị Huệ giằng lại bát trên tay Hân, không nhìn đến vẻ tức giận của cô nói tiếp – Lau cái miệng đầy mỡ của mày đi, có gười chuẩn bị đến đây nè.

Hân hậm hực cầm khăn giấy lên lau miệng, tức đến muốn cắn nát nó rồi nuốt luôn vào bụng.

- Hừ, chị cứ đợi đấy. – Cô gầm gừ đe dọa.

- Nhìn xem, hổ cái nổi điên rồi. Ai mà nhìn thấy cảnh này chắc người ta tưởng mình đi nhầm vào sở thú cũng nên, không thì là thương thay cho số phận bất hạnh của chú rể. – Chỉ Huệ giơ hai tay ra, thở dài đau xót nói với mọi người.

Mọi người nghe xong liền gục xuống bàn cười nghiêng ngả. TN đang uống anh hạt sen vội vàng nuốt cho nên bị sặc, ho liên tục, lát sau vuốt ngực đánh chị Huệ:

- Chị ác thật, ít ra cũng phải đợi em uống xong hãy nói chứ.

Nhìn mọi người lấy mình ra làm trò cười, Hân tức giận đến ngao ngán vì chẳng có đủ tay để bịt hết miệng họ được.

- Mấy người cứ cười đi. Sau này đến lượt mấy người kết hôn rồi sẽ biết nó đáng sợ và khủng khiếp như thế nào.... Haiz, sớm biết thế này thì mình đã không đồng ý. – Hân thở dài ảo não.

- Cậu muốn chết hả? Dám nói như vậy trước mặt em chồng? – NT trừng mắt đánh vào tay Hân.

Hân vội vàng ngậm chặt miệng lại trước cái nhìn đe dọa của bạn. Âm thầm kêu khổ trong lòng. Ai nói sau này cô về sẽ sung sướng, được chiều chuộng, có quyền lớn. Xem ra cô vẫn không thể vùng lên được trước cường quyền của cô em chồng này rồi.

- Con thấy rất vui mà. Sau này lớn lên, AD cũng muốn có một đám cưới vui vẻ và hài hước như của mẹ Hân. – AD ngồi trong lòng NT reo lên.

- Vậy anh sẽ làm chú rể - Bé Nhật, con chị Huệ vội vàng giơ tay xung phong.

- Anh có đẹp trai bằng bác Minh không? – AD bĩu môi hỏi ngược lại. Vì vậy Nhật chỉ có thể ngốc nghếch gãi đầu suy nghĩ.

Mọi người thấy hai đứa bé đối đáp lại càng cười ác hơn.

Đúng lúc này, chú rể cùng mấy người bạn nữa bước đến. Thấy bọn họ cười vui vẻ như vậy, ĐM cũng cười, tay khoác lên vai Hân hỏi:

- Có chuyện gì vui, chia sẻ với chúng tôi để vui cùng nào.

- Chả là cháu gái cậu đang vô cùng hâm mộ đám cưới của hai người, mong muốn sau này cũng được kết hôn như vậy. – Chị Huệ cười, nháy mắt với Hân đáp. Những người còn lại đồng loạt gật đầu hưởng ứng rồi nhìn nhau cười.

- Rất hân hạnh vì mọi người yêu thích. – ĐM mỉm cười với mọi người, sau đó đưa tay sang mấy người bên cạnh – Đây là mấy người bạn cùng làm của tôi. Mọi người cùng làm quen nhé.

Dứt lời, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hân, tự nhiên ôm eo cô khiến cô đỏ mặt không dám nhìn mọi người. ĐM vẫn thản nhiên gắp thịt vào bát cô âu yếm nói:

- Ăn đi, chắc em mệt mỏi cả ngày rồi.

Hân ngượng ngùng cầm bát lên ăn chậm chạp, không dám đối mặt với ánh mắt dịu dàng và nóng bỏng của anh.

Nhìn hai người mắt qua mày lại trước mặt khiến mọi người nổi gai ốc, rùng mình. Chị Huệ đưa tay phải lên xoa xoa cánh tay trái, cáu kỉnh nói:

- Nổi da gà quá đi, hai người không thể đợi đến khi vào phòng được à?

- Không. – ĐM thản nhiên đáp khiến chị trợn mắt, tiếp tục gắp thức ăn cho Hân – Đừng để ý đến bọn họ.



- Ăn đi, ăn thật nhiều vào để có sức mà động phòng. Cậu ta giục em ăn chỉ vì cậu ta thôi, ngốc ạ, bị nhồi nhét như lợn mà không biết. – Chị Huệ khinh bỉ nhìn bát đầy ắp thức ăn trong tay Hân nói.

Yên lặng trong một giây, sau đó là hàng loạt tiếng phì cười, có người đang uống rượu cũng phải phụt ra, ho đến sống chết.

Hân mặt hết đỏ lại đen, hận không thể kéo chị chui xuống đất cùng mình luôn. Ai ngờ, ĐM không hổ danh là mặt dày, vẫn thản nhiên cười như đó chính là ý mình nói:

- Cảm ơn chị nhắc nhở, chúng tôi nhất định quan tâm nhiều đến vấn đề đó bởi nếu phương diện đó trục trặc vợ chồng sẽ rất dễ bất hòa. Coi bộ chị đang trong tình trạng nghiêm trọng rồi, có cần tôi ra bảo nhỏ với anh Hưng ngay không?

Nói xong ĐM hất cằm về phía người đàn ông cũng đang mặc vest chỉnh tề đứng bên cạnh bố mẹ NT cùng họ tiếp khách.

Chị Huệ mặt đen xì nhìn mọi người đồng loạt cười phá lên. Riêng Hân là người khoa trương, đập bàn cười to nhất, vui vẻ như phát điên lên vì đã trả được mối thù sâu nặng trong lòng. Cô nhìn ĐM say đắm, đầy thán phục.

NT ngồi bên cạnh ôm AD nhìn chị Huệ và Hân đấu mắt với nhau, cười vui vẻ. Bỗng có giọng nói nhẹ nhàng, lịch sự vang lên bên cạnh:

- Chào em.

Nhẹ nhàng quay sang nhìn, NT thấy một anh chàng khoảng gần tuổi anh trai cô, ưa nhìn, mặc áo sơ mi kẻ đen trắng đang nhìn cô cười thân thiện. Cô suy nghĩ trong giây lát nhưng không có ấn tượng gì với người này, vì vậy cũng cười lịch sự với anh, muốn tạo ra cái nhìn hòa nhã đầu tiên với bạn của anh trai.

- Chào anh, rất vui vì anh đến dự hôn lễ của anh trai em.

Nghe NT nói vậy, nụ cười trên môi người đó bỗng dưng cứng đờ. NT cũng thấy được vì vậy nhíu mày nghĩ xem mình đã nói sai điều gì mà anh ta lại phản ứng mãnh liệt như vậy? Khổ nỗi cô thực sự nghĩ không ra.

Ngồi bên cạnh, yên lặng vểnh tai lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, TN vội vàng nhéo nhẹ vào tay NT dưới gầm bàn, rít vào tai cô khi thấy vẻ mặt bối rối của anh chàng kia:

- Cậu bị mất trí à mà không nhớ ra anh ta? Hôm qua anh ta chính là người đưa tráp cho cậu đó.

Nghe xong, NT hoàn toàn chấn động, mở to mắt nhìn nụ cười cứng ngắc của người trước mặt. Bây giờ cô mới hiểu được tại sao anh ta lại như vậy.

Lần này đến lượt cô luống cuống, gượng cười không biết nói gì.

May mà anh chàng này rất thoải mái, biết NT ngượng ngùng vì không nhận ra mình, anh ta vội vàng cười giải vây cho cô, lịch sự giới thiệu bản thân:

- Anh là Quân, làm cùng anh trai em.

- Chào anh, em là Như Tuyết. Xin lỗi vì đã không nhận ra anh. Chắc tại em già rồi, trí nhớ cũng lão hóa.

NT cười dịu dàng pha trò, làm cho không khí giữa hai người không còn ngượng ngịu như vừa rồi. Dù sao đây cũng là bạn của anh trai, hơn nữa cô thấy anh là một người lịch sự, tốt bụng, nói chuyện với anh cũng thoải mái.

- Em không già chút nào, em rất xinh đẹp. – Anh chàng đỏ mặt khen NT. Thấy vậy TN ngồi bên cạnh vội vàng trêu đùa:

- Vậy anh thích cô ấy sao?

Lần này anh chàng đỏ bừng cả mặt, hai tai cũng đỏ lựng, hơi nghiêng người không dám nói gì.

TN nghĩ anh rất đáng yêu, bằng này tuổi mà vẫn có thể đỏ mặt chỉ vì vài câu nói đùa của một cô gái thì đúng là động vật quý hiếm. Cô vội vàng nháy mắt với NT giục cô ra tay. Đây là một người đàn ông xấu hổ hiếm có còn xót lại trên đời này, không giành lấy là ngu ngốc. NT trừng mắt lại, nếu thấy tốt như vậy sao cậu không chiếm lấy đi, tội gì phải làm người ngu với mình?

- Cô ấy nói đùa thôi. Bạn em vui tính hay thích vui đùa, anh đừng trách. – NT cười hối lỗi với anh ta, tránh cho anh ngượng đến bốc cháy.

- Ừm, không có gì.... Anh có một thứ muốn tặng em – Anh ta ngập ngừng nói rồi lấy trong túi ra một tờ giấy A4 trân trọng đưa cho NT – Mong em nhận lấy....đừng chê cười. – Anh ta gãi đầu ngượng ngùng.

Không đợi NT từ chối, TN vươn tay giật lấy tờ giấy dở ra xem. Bên trong là hình một cô gái xinh đẹp mặc áo dài thướt tha đang cười dịu dàng. Đó chẳng phải là hình ảnh ngày hôm qua của NT sao? Tuyết Nhi khoa trương xuýt xoa:

- Woa, đẹp quá. Anh vẽ như thật vậy, vừa có hồn vừa có thần, có khi còn xinh hơn nó ngoài đời nhiều. ý nghĩa quá! – TN nháy mắt để bức tranh vào tay NT, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn cô.

- Chỉ là sở thích thôi, anh không phải chuyên nghiệp đâu. – Quân khiêm tốn nói.

NT yên lặng nhìn bức chân dung của chính mình, sau đó nhẹ nhàng cười với anh:

- Rất đẹp, cảm ơn anh nhiều.

Quân gãi đầu cười tươi với NT. Trông anh đúng là rất dễ thương, TN ra vẻ buồn bã trách:

- Chỉ nhìn một lần mà có thể vẽ được như vậy. Tiện thể sao anh không vẽ cho em luôn? Đúng là tình cảm đặc biệt có khác. Biết thế hôm qua em đã tranh chỗ của Tuyết rồi. – Cô thở dài hối tiếc.

- Vậy thì mẹ phải bảo bố Huy vẽ cho chứ? Hôm qua mẹ với bố ấy là một cặp mà. – AD ngây thơ nói trong tiếng cười của mọi người.

- Con mà dám nhắc tên kẻ đó trước mặt mẹ thì đừng có gọi mẹ là mẹ nuôi nữa. – TN trừng mắt đe dọa bé. Nghĩ đến kẻ vô tâm đó cô lại thấy nóng người.

AD bĩu môi nhìn vẻ mặt hầm hừ của TN, quay đi không thèm nói chuyện với cô nữa. Với bàn tay nhỏ xíu của mình lấy bức tranh trong tay mẹ, AD lướt nhìn rồi tà tà cười, ra vẻ lẩm bẩm:

- Cũng đẹp, nhưng mà bố con vẽ đẹp hơn. Mẹ chỉ thích bố vẽ thôi.

NT vội vàng đưa tay bịt chặt miệng con gái, cười áy náy nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của anh chàng, dịu dàng giải thích:

- Xin lỗi anh, con gái em nói linh tinh... Thực ra bố bé cũng chỉ vẽ vài bức cho em thôi, nhưng vẽ không đẹp bằng anh đâu.

Nghe xong mặt anh chàng càng trắng bệch hơn. Cô nói như vậy mặc dù là khen anh nhưng rõ ràng lại rất thích tranh của chồng vẽ, cho dù là không đẹp bằng.... Mà vấn đề là cô có chồng từ bao giờ? Tại sao anh chưa bao giờ nghe ĐM nói, thậm chí còn có con gái lớn như vậy rồi? Đúng là mất mặt, vậy mà mình còn định tỏ tình với cô? May là ý định đã bị bóp chết ngay khi thành hình, nếu không anh thật không biết giấu mặt vào đâu.

Nhìn vẻ mặt biến hóa đa dạng của Quân, TN quắc mắt với hai mẹ con bên cạnh đầy khinh bỉ, nói dối mà không biết ngượng.

Đứng trên tầng cao có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh sảnh đường mà không ai phát hiện, ánh mắt MV chỉ dõi theo bóng hình của cô gái khiến anh điên cuồng, ngày đêm nhớ mong. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu kem đến đầu gối, chân đi đôi dép quai hậu đen khoảng năm phân. Mái tóc được búi lên gọn gàng lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Nhìn cô di chuyển nhẹ như làn gió lướt đi, MV chỉ hận không thể buộc cô lại bên người mình. Nhìn nụ cười trên môi cô anh cũng tự giác nhấc miệng lên cười cùng mà không biết. Chỉ đến khi nụ cười đó dành cho người khác giới nào là anh liền nhăn mặt, nhìn chằm chằm kẻ đó như muốn ăn tươi nuốt sống, hận không thể đuổi hết những ánh mắt đàn ông đang đắm đuối đặt trên người cô.

Đứng bên cạnh quan sát biểu tình đầy phong phú trên mặt MV, QT nhịn cười đến đau ruột thừa. Khoác vai bạn, anh đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm hỏi:

- Sao không xuống dưới mà lại ngồi trên này cau có mặt mày, canh chừng đồ vật của mình?

- Nói cho hẳn hoi, cô ấy không phải đồ vật. – MV tức giận hất mạnh tay QT ra khiến anh suýt ngã xuống đất.

QT phì cười, tiến gần đến tấm kính nhìn NT nói:

- Đồ vô tâm, trọng sắc khinh bạn.... nhưng hôm nay cô ấy hấp dẫn thế cơ mà. – Sau đó anh vội vàng xua tay trước cái nhìn giết người của MV – Bộ dạng của cậu có khác gì mèo rình mỡ từ xa đâu. Không muốn ai lại gần miếng mỡ của mình, vậy sao không xuống giữ chặt cô ấy đi?

MV quay đi tiếp tục ngắm nhìn NT đang cười nói với Hân, không thèm trả lời. Vì vậy QT chỉ có thể độc thoại một mình:

- Sao bỗng dưng cậu không gặp NT nữa, cũng không tham gia lễ cưới của anh trai cô ấy? Đừng có nghĩ rằng cô ấy bắt đầu thích cậu mà tỏ ra công tử, kiêu ngạo và lạnh lùng... muốn cô ấy đuổi theo như đám ruồi nhặng thường ngày. – QT lên mặt dạy bảo – Còn chuyện của BN, cậu định tính sao? Không muốn ra tay vì quan hệ của hai người thì để tôi làm chứ? Sao lại bắt tôi ngồi yên thế này? Thật là chẳng hiểu nổi cậu.

Anh tức giận trừng mắt với MV nhưng chẳng đổi lại được cái liếc nhìn của bạn. Thấy vậy QT ngao ngán nhìn qua tấm kình một chiều trước mặt. Họ có thể nhìn ra ngoài nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy họ.

NT đang nói chuyện vui vẻ với một anh chàng có bề ngoài không tệ. Nhìn anh ta e dè đưa tờ giấy cho NT mà cô cũng mỉm cười nhận lấy, QT quay sang nhìn MV bên cạnh mặt gần như rúm ró thành một cục trêu tức nói:

- Lãng mạn ghê. Anh ta cũng không tồi chứ? Cậu đoán xem trong đó có gì? – QT đá mắt hỏi bạn. Thấy MV mím môi không nói, anh lại tiếp tục kích:

- Mà dù có là gì đi nữa thì có vẻ NT cũng rất thích, cứ nhìn cô ấy cười với anh chàng đó là biết. Chắc chắn cô ấy sẽ giữ nó làm kỉ niệm rồi..... À, anh ta chính là người sánh đôi với NT hôm qua nhỉ? Xem ra cũng gọi là duyên phận. – Vừa nói anh vừa gật gù đầy hiểu biết.

MV tức giận nắm chặt tay lại nhưng vẫn không nói gì. Sau đó quay người đi về phía sôpha ngồi xuống, rót rượu uống liền ba ly. QT hả hê ngồi xuống bên cạnh, ung dung nhấm nháp ly rượu trong tay nói:

- Không tức sao?

MV không trả lời, liên tục uống mấy ly nữa. Kích mãi vẫn không được như ý, QT chán nản không thèm nhìn anh nữa, quay đi uống rượu của mình.

- Ngày mai cậu tìm cách chuyển hắn ta đến nhà máy khác làm, không được để hắn tiếp xúc với bất cứ người nào liên quan đến cô ấy nữa.

Sau một lúc im lặng, MV rốt cục lên tiếng.

QT vội vàng nhổ rượu trong miệng ra cười chế giễu:

- Tôi còn tưởng cậu rửa tay gác kiếm rồi, không làm đại ca nữa?

- Tôi cũng muốn có tờ giấy đó. – MV không quan tâm nói tiếp.

Nghe vậy, QT tức giận bật khỏi ghế nhảy đến trước mặt anh quát:

- Việc đó cậu đi mà làm, liên quan gì đến tôi? Đừng nghĩ tôi là đàn em của cậu mà thẳng tay sai khiến.

- Không phải sao? – MV liếc mắt nhìn bạn, lạnh nhạt đáp.

Câu nói tàn nhẫn của anh làm QT tan nát cõi lòng, ôm ngực đau khổ nói:

- Đây là nghiệp trướng từ kiếp trước của tôi.... Cậu thật nhỏ mọn, tôi tưởng cậu không quan tâm đến mấy chuyện râu ria đấy chứ? Thì ra cậu còn ghen kinh khủng hơn đàn bà. – Anh mỉa mai khinh thường.

MV đưa ánh mắt trêu tức nhìn bạn, thản nhiên thừa nhận, không chút xấu hổ:

- Đúng vậy.

- Cậu...cậu... đúng là đồ mặt dày hết thuốc chữa. – QT tức giận chỉ vào mặt bạn hét lên.

MV không nói gì, chỉ giương mắt ngạo nghễ nhìn lại bạn khiến QT tức run người, đang định xông về phía anh thì có tiếng gõ cửa vọng vào.

Hai người bình tĩnh chỉnh trang lại quần áo, nghiêm nghị ngồi xuống ghế, sau đó MV lạnh lùng nói:

- Vào đi.

Được sự cho phép của anh, cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest đen đi vào, bước đến chỗ MV cung kính cúi người đưa tập tài liệu trong tay cho anh, nghiêm túc báo caó:

- Thưa đại ca, mọi chuyện anh giao đều đã hoàn thành. Đây là bằng chứng về việc tập đoàn kinh doanh bất động sản Hồng Cường làm giả giấy tờ để trốn thuế. Còn về băng đảng "vầng trăng máu" đã biến mất vĩnh viên theo ý anh. Riêng người tên Phương em cũng đã thu nhận và sắp xếp thỏa đáng rồi ạ.

Phương chính là người đã va vào NT trong vụ tai nạn đó. Nhưng vì cô cứu cậu khiến cậu vô cùng áy náy và hối hận. Cậu cũng thường lén lút quan sát cô ở bệnh viện. MV phát hiện điểm đáng ngờ đó, cho nên đã tìm gặp Phương, từ đó biết được sự thật. Lúc đầu anh rất tức giận, chỉ muốn giết chết cậu ta....nhưng sau đó vì những lời nói khoan dung và chân thành của NT đêm đó mà anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thu nhận cậu.

Nghe đàn em báo cáo tình hình, MV lướt nhìn qua tài liệu trong tay, gật đầu hài lòng, sau đó phất tay cho anh ta lui. Người đó như được ban ơn, thở dài nhẹ nhõm vội vàng cúi người chào rồi rời khỏi phòng ngay lập tức.

Ngồi bên cạnh MV, nghe hết cuộc đối thoại của hai người, QT chỉ có thể mắt chữ A mồm chữ O nhìn bạn không tin được. Khó khăn nuốt nước bọt, anh bàng hoàng hỏi:

- Cậu làm việc này từ bao giờ vậy? Sao không nói với tôi?

- Nói với cậu có ích gì? – MV lật dở từng trang giấy, tỉm mỉ đọc, lạnh nhạt đáp.

Nghe vậy, QT nổi điên thực sự, giằng mạnh tập giấy trong tay anh đập lên bàn, quát:

- Mẹ nó....Trần MV, cậu còn dám nói giọng đấy với tôi? Vậy mà trước đó cậu kêu tôi cứ để yên, thì ra cậu đã ngấm ngầm thực hiện kế hoạch từ trước, làm tôi còn nghĩ cậu xót thương cô ta.

MV không trả lời, chỉ bình tĩnh cầm lại tập tài liệu trên bàn, tiếp tục xem.

Sau phút nổi điên, QT ngồi xuống giằng lấy tập tài liệu trong tay bạn, vùi đầu vào đọc. MV cũng không tức giận, quay sang từ từ thưởng thức rượu.

- Cậu định làm triệt để thật à?

Sau khi đọc xong nội dung bên trong, QT ngước mắt nhìn bạn nghiêm túc hỏi.

MV không đáp, uống nốt ly rượu trong tay rồi đưa ánh nhìn ra xa. Thấy vậy QT lại nói tiếp:

- Cậu thật định hủy diệt cả sản nghiệp của nhà cô ta? Không sợ bố mẹ cậu biết sẽ tức chết sao?

Ánh mắt tiếp tục di chuyển về đám đông phía dưới, khi chạm đến hình ảnh hai mẹ con NT đang ôm nhau chụp ảnh cùng mọi người, MV mới dừng lại, nhẹ nhàng nói:

- Tôi đã cho cô ta quá nhiều cơ hội....chỉ là cô ta không biết nắm bắt và.... Đặc biệt không nên chạm đến mẹ con cô ấy. – Ánh mắt anh bỗng lóe lên tia căm hờn, hai tay nắm chặt lại. Cứ nghĩ đến hình ảnh NT nằm bất động trong vũng máu là trái tim MV lại đau đớn như đang bị ngâm trong dầu sôi, hận không thể lóc da, xẻ thịt người đàn bà thâm độc đó. Anh làm như vậy đã là quá nhân nhượng với cô ta rồi.

Nhìn biểu tình như vậy của bạn, QT cũng không hỏi nhiều nữa, bởi anh biết MV đã quyết tâm thì không bao giờ thay đổi. BN thật ngu ngốc khi chạm vào đúng người cất giữ trái tim và linh hồn anh. Xem ra cô ta sẽ phải trả giá rất lớn đây, QT thở dài nghĩ nhưng anh không hề thương hại một chút nào bởi cô ta rất đáng bị như vậy, thậm chí anh còn mong đợi vô cùng để được chứng kiến tận mắt điều đó. Anh cười tươi chờ đợi cơn bão MV sắp mang lại cho ai đó.

Trong phòng chủ tịch của tập đoàn bất động sản Hồng Cường, ông Nguyễn Cường đang ngồi sau bàn làm việc to lớn, cau chặt lông mày rối rắm. Ông ta là người đàn ông khoảng ngoài năm mươi, đầu hơi hói với mái tóc đã bạc gần hết, chiếc bụng bự gần như vượt mặt chứng tỏ kẻ quen ngồi tiệc tùng. Khuôn mặt đen đen, ánh mắt híp lại trông không mấy phúc lão, khiến cho người ta có cảm giác xa cách và không ưa lắm. Trong tay ông ta đang nắm chặt một tập tài liệu màu xanh như muốn vò nát nó.

Bất chợt tiếng nhân viên thư kí trong điện thoại vang lên. Không đợi người đó nói xong, cánh cửa đã được mở ra một cách tự nhiên theo thói quen. Tiếp đó là giọng nói lanh lảnh của con gái vang lên:

- Bố tìm con có chuyện gì vậy?

BN thoải mái bước vào mà không gõ cửa như mọi khi. Không đợi ông nói gì cô đã ngồi phịch xuống ghế sa lông trong phòng rồi thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi nhìn bố không kiên nhẫn hỏi:

- Có gì thì bố nói nhanh đi, con còn bận việc khác.

Lúc này ông Cường mới nhìn con gái thong thả hỏi:

- Mày có vẻ thích thú nhỉ?

- Vâng ạ, mọi chuyện như ý muốn thì sao lại không vui cho được? – BN duỗi hai tay ra thả lỏng, cười nhìn bố đáp. Cô ta hiện giờ đúng thật là đang rất vui bởi cô ta biết được, dạo gần đây MV không hề gặp mặt con đàn bà đáng ghét đó nữa, thậm chí hôn lễ của anh trai cô ta anh cũng không xuất hiện. Xem ra lời đe dọa đã có tác dụng. Mặc dù MV cũng không đi tìm cô ta nhưng BN vẫn rất vui, cô ta có thể chủ động đi tìm anh và vun đắp tình cảm của hai người, chỉ cần không có người đàn bà đó ở giữa, cô ta tin chắc MV nhất định có ngày sẽ chấp nhận mình.

Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của con gái, ông Cường đứng phắt dậy đập bàn quát:

- Đồ ngu, chết đến nơi mà vẫn ngồi đấy cười.

Nghe bố nói vậy, BN bàng hoàng chân chân nhìn ông không tin nổi đó là người bố vẫn luôn yêu chiều cô ta đến tận trời. Xưa nay bố chưa hề nặng lời với cô, thậm chí ông còn không dám làm trái ý cô. Cô là con gái độc nhất của ông, vì vậy ông yêu thương và che chở cô hơn tất cả. Đối với người ngoài ông nghiêm nghị, bắt nạt kẻ khác khiến tất cả nhân viên đều sợ hãi nhưng trước mặt cô ông chỉ thu lại thành con cún nhỏ chạy theo cô, làm mọi điều cho cô vui. Vậy mà hôm nay ông lại tức giận đến quát vào mặt cô như vậy. BN biết chắc chắn có chuyện rất kinh khủng, vì vậy vội vàng đi đến trước bàn nhìn ông lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì mà bố tức giận vậy?



- Nhìn cái này đi thì biết. – Ông Cường giận giữ ném mạnh giấy tờ trong tay xuống chân con gái.

BN vội lùi ra sau một bước rồi cúi xuống nhặt lên xem. Vừa nhìn đến chữ GIẤY TỜ GIẢ cô liền hoảng hốt xem xét kĩ càng. Ánh mắt cô ta dần hiện sự sợ hãi và không tin được theo từng trang giấy lật nhanh trong tay. Cuối cùng cô ta điên cuồng lắc đầu, những tờ giấy trong tay nặng như ngàn cân, từng chữ được gạch bút màu GIÁ CỔ PHIẾU TẬP ĐOÀN HC GIẢM TRẦM TRỌNG, CÓ NGƯỜI THU MUA CỔ PHIẾU TẬP ĐOÀN HỒNG CƯỜNG dáng thẳng vào mắt. Cánh tay không còn sức đỡ nổi, giấy trắng rơi lả tả trên đất. BN lắc đầu liên tục, chân vô thức lùi xa bố, nói như mê sảng:

- Không thể nào, không thể nào.... Nhất định là nhầm lẫn, nhất định có sự nhầm lẫn ở đây.

- Đến lúc này rồi mà mày vẫn còn không tin. – Ông Cường thở dài nhìn con gái - Bố đã điều tra rõ ràng rồi, người thu mua cổ phiếu của chúng ta chính là Trần MV. Bố không ngờ cậu ta lại có thể làm được những điều này. Thì ra cậu ta còn lớn mạnh hơn những gì bố tưởng.

- Không thể là anh Vương. Làm sao anh ấy có thể làm thế được? Anh ấy không vì con thì cũng phải nể mặt quan hệ của hai nhà chứ? – BN bịt tai hét lên, không muốn tiếp nhận những lời đó. Thấy vậy, ông Cường thở dài ngao ngán, ngã người xuống ghế, mệt mỏi nói:

- Bố cũng không biết cậu ta lại mạnh mẽ hơn cả ông Vượng, càng không nghĩ cậu ta ra tay nhanh chóng và quyết tuyệt như vậy.

Nhìn bố ảo não nhắm mắt dựa vào ghế, ánh mắt BN bỗng không có tiêu cự nhìn ra xa, từng chuyện quay mòng mòng trong đầu như muốn nổ tung. Nhớ đến khuôn mặt điển trai lạnh lùng chết người của MV, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, làm nhòe lớp phấn nhạt trên mặt, cô ta càng không thể tin nổi.

Trong phòng im ắng đến lạ thường, hai bố con họ mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không buồn nhìn nhau.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, xé toạc bầu không khí yên tĩnh đau thương nhưng lại có chút chói tai như dự cảm không lành truyền vào tai BN. Cô vô thức đưa tay vào túi xách lấy ra chiếc iphone màu trắng tinh xảo ấn nút nghe.

Điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp và nhanh nhẹn của ai đó. Sắc mặt BN tái dần theo từng giây trôi qua. Ngay khi âm thanh ngừng lại, cô ta đứng bật dậy, sau đó thẳng tay dùng toàn lực ném điện thoại vào tường như quăng đi một quả bom. Chiếc iphone đời mới nhất cứ thế vỡ tan. BN mất tự chủ hét lên:

- Không thể như vậy....không thể nào.... Con phải đi xác định mọi chuyện.

Nói xong, BN vội vàng cầm túi xách phi ra ngoài cửa. Ông Cường thấy con gái mất kiểm soát, hốt hoảng đứng dậy gọi với theo nhưng cô không nghe thấy, vẫn cứ đi như bay biến mất khỏi phòng.

Còn lại một mình trong căn phòng to lớn và lạnh giá, ông Cường kiệt sức ngã xuống ghế như chiếc lá khô lìa cành rơi xuống mặt đất, mệt mỏi đưa tay lên trán che mắt lại, không muốn nghĩ đến tương lai sắp tới.

Ngoài trời, những đám mây đen bắt đầu kéo đến, báo trước một trận mưa rào.

Những hạt mưa xối xả đập vào mái ngói, rơi trên mặt đất vỡ nát. Sau khi thu dọn mọi thứ ngoài sân khỏi cơn mưa bất chợt, NT thẫn thờ nhìn mưa rơi trước mặt, trong lòng tĩnh lặng đến sợ hãi, cảm giác như có gì thôi thúc, như sắp xảy ra trong cơn mưa mạnh mẽ này.... Nhưng cô lại không thể gọi tên chính xác thứ đó là gì? Chỉ cảm thấy dường như cơn mưa này sẽ kéo dài.

Bà Hoa đang dải đồ đan xuống nền nhà, chuẩn bị ngồi đan rổ, thấy con gái ngẩn người nhìn mưa liền nhẹ nhàng hỏi:

- Sao vậy con?

NT giật mình, quay người đi vào nhà ngồi xuống bên mẹ, cười trấn an bà:

- Không có gì ạ, mẹ đừng lo.... Chỉ là con thấy cơn mưa hôm nay đến thật bất chợt.

- Trời, con gái mẹ đa sầu đa cảm quá rồi. Cơn mưa rào nào mà không đến bất chợt? – Bà Hòa mỉm cười âu yếm nhìn con.

NT cũng cười với mẹ, giấu đi tia bất an trong đáy mắt. Bàn tay nắm lấy những chiếc nan mỏng được bố chẻ sẵn và sắp thành bó, cô bắt đầu cùng mẹ đan lát.

Ngoài trời, mưa ngày càng nặng hạt.

- Nhớ hồi nhỏ, con thường ngồi bên chăm chú xem mẹ đan. Bàn tay mẹ cứ thoăn thoắt, trông như nhà ảo thuật vậy, mẹ ạ. – NT cười nhớ lại.

- Bây giờ con cũng là nhà ảo thuật rồi đó. – Bà Hoa cười đáp, nhìn vào cơn mưa mù mịt ngoài hiên nói – Ngày xưa, cứ trời mưa là nhà mình chẳng thể đi làm gì được, cả nhà ngồi quây quần đan lát cùng nhau.

- Vâng ạ, còn có hơi mát từ cơn mưa phả vào như chiếc quạt khổng lồ thổi bay cái nóng bức của mùa hè nữa.

NT nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn chăm chăm màn mưa trắng xóa. Quá khứ luôn vĩnh hằng và viên mãn trong lòng mỗi người. Mỗi khi nghĩ về những ngày tươi đẹp, NT lại thấy bồi hồi, xúc động vừa vui vừa hối tiếc, muốn bắt lấy, níu giữ lại.

Hai mẹ con không nói gì nữa, chỉ nhìn nhau cười rồi tiếp tục vừa đan lát vừa ngắm mưa.

Một lát sau, NT lên tiếng hỏi mẹ:

- Anh Minh và Hân đã cưới nhau được hai tuần rồi. Mẹ có tính bao giờ sửa lại phòng họ cho tách biệt với chúng ta một chút không ạ? Con nghĩ họ cần nhiều riêng tư hơn một chút.

Nghe con gái hỏi, bà Hoa thở dài, ngừng tay lại nói:

- Mẹ cũng nghĩ vợ chồng trẻ mới cưới cần nhiều không gian riêng tư.... Nhưng nhà mình hiện tại chưa có tiền, mà đất cũng không rộng lắm.... Thôi thì cứ thư thả một thời gian đã.

- Mẹ có suy nghĩ như vậy là tuyệt vời nhất rồi. Những bà mẹ chồng thông thường đều thích độc chiếm con trai mình và không ưa con dâu lắm. Mẹ lại không thế, mặc dù anh Minh là con trai duy nhất của mẹ....Mẹ của con thật tân tiến... Mẹ làm con thấy tự hào vì là con của mẹ quá. – NT cười vui ôm chầm lấy mẹ. Cô biết chắc chắn mẹ sẽ thông hiểu mọi chuyện.

Thấy con gái ca ngợi mình, bà Hoa cười xoa trán con như hồi còn nhỏ, ánh mắt bà hơi buồn nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói:

- Con đừng nghĩ mẹ cao thượng như vậy. – Bà thở dài nói – Thật ra mẹ cũng có một chút buồn bã khi nhìn anh con lập gia đình. Nhìn nó có vợ, có bố mẹ vợ rồi sau này là những đứa con.... mẹ bỗng cảm thấy buồn vô cùng, bởi sau này nó sẽ có rất nhiều mối quan tâm khác ngoài mẹ, thậm chí còn quan trọng hơn mẹ. Và mẹ cũng không cần quan tâm, để ý tới từng bữa ăn, giấc ngủ của nó như trước đây, đã có vợ nó làm việc đó. Mẹ cảm thấy mình bị mất đi một chỗ trống trong tình cảm mà mình vẫn luôn có trọn vẹn.... Anh con như một chú chim đã trưởng thành, vỗ đôi cánh mạnh mẽ bay đi khỏi bàn tay mẹ. Rồi mẹ bỗng thấy mình có quá nhiều thời gian, nhưng lại không biết nên dùng nó vào việc gì? Thành ra là thừa thãi, đâm ra suy nghĩ vẩn vơ, càng làm mình buồn hơn.... Con cũng đã là một người mẹ, nhưng con chưa phải chứng kiến AD lớn lên và bay khỏi vòng tay con cho nên con chưa thể hiểu được hết nỗi lòng của mẹ. Rồi thời gian sẽ cho con trải nghiệm mọi thứ, cuộc sống là vậy đấy con gái. – Bà Hoa cười nhìn NT co tròn trong lòng mình.

- Vậy... con sẽ ở mãi bên cạnh mẹ, không bay đi đâu hết, có được không ạ? – NT cười nhưng nước mắt lại rơi trên áo mẹ, xúc động nói.

Bà Hoa nghe xong liền cốc nhẹ lên đầu con một cái, dịu dàng ôm con vào lòng.

- Con bé ngốc này. Ai mà không phải trưởng thành rồi biến thành một cá thể độc lập? Tất cả mọi sự sống trên thế giới này đều như vậy, chúng ta cũng chỉ là những sinh vật nhỏ nhoi, yếu đuối của thiên nhiên.... Đó là quy luật của tạo hóa, không ai có thể thay đổi được, cho dù con không muốn nó vẫn xảy ra. – Bà thở dài, buồn bã nói tiếp – Thời gian trôi qua rất nhanh, càng già con sẽ càng cảm thấy điều đó.... Thật ra đó chỉ là một chút ích kỷ của người mẹ khi phải chia sẻ tình thương của con mình với người khác. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là muốn nhìn thấy con mình trưởng thành và hạnh phúc. Nhìn con vui, mẹ cũng vui. Đó là điều mong mỏi duy nhất của mỗi người mẹ trên đời này. Và vì niềm hạnh phúc của con cái, người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả, thì việc nhượng bộ và yêu quý một cô con dâu có là gì?.... Lòng người mẹ luôn bao la, rộng lớn và mâu thuẫn như vậy đấy con ạ. – Bà Hoa cười hiền giảng dạy cho con gái.

Nước mắt mẹ rớt xuống mặt NT như thấm vào tận tim khiến cô thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Vùi chặt vào lòng mẹ, cô ước gì mình mãi mãi được nằm yên trong lòng mẹ như vậy, thật bình yên, thật ấm áp.

Mãi sau, NT xúc động thốt lên:

- Mẹ.... Con yêu mẹ! Chắc chắn anh Minh và Hân cũng yêu mẹ như vậy.

- Mẹ...cũng...yêu các con. – Giọng bà Hoa run run vì xúc động, đưa tay vỗ nhẹ lưng con gái như những ngày xa xưa.

Ngoài trời mưa vẫn rơi không ngừng, lúc này tiếng mưa như đang hòa theo khúc hát ru đưa con người về nơi miền ký ức vĩnh hằng.

Bóng tối đến nhanh hơn nhờ cơn mưa dẫn lối. Không khí càng lạnh lẽo đáng sợ khi hơi lạnh của mưa hòa với cái cô độc của màn đêm.

Một chiếc BMW vàng chói đang xé tan màn mưa lao về phía trước như điên.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng sang trọng sau một tiếng két kéo dài như nghiến nát mặt đất.

Cánh cửa thô lỗ bị bật ra, chủ nhân của chiếc xe không thèm liếc nhìn nó, càng không màng đến màn mưa dữ dội, thoáng chốc đã chạy vụt về phía trước. Tiếng mưa đập lên da thịt lạnh buốt như tiếng búa rèn của anh thợ sắt, muốn ép nhỏ hình người. Điều đó vẫn không làm bước chân kia chậm lại, những mũi giày cao gót vẫn vô tình cắm sâu trên đất, nhằm hướng cửa tiến tới.

***

Trong phòng khách, bà Ella Phan đang nhàn nhã uống trà và xem tin tức, một việc đã lâu lắm bà không làm. Không gian trong này sáng sủa, ấm áp và yên lặng như cơn mưa tầm tã ngoài kia không hề tồn tại. Chỉ có những hạt mưa dính trên cửa kính mới chứng minh sự hiện hữu của nó.

Những người hầu đứng như tượng bên cạnh chủ nhân, chờ sai khiến.

Vừa uống một ngụm trà, bà Ella vừa nhìn chăm chú vào màn hình rộng lớn trước mặt. Động tác của bà rất nhẹ nhàng và đẹp đẽ, toát lên vẻ quý phái.

Trên màn hình đang truyền đến tin tức kinh tế thế giới, anh chàng biên tập viên phát biểu trôi chảy.

Đúng lúc này cửa lớn bị đẩy mạnh ra, một người ướt như chuột lột, tóc tai bù xù chạy vụt vào. Mọi người bàng hoàng chưa kịp nhận ra ai, người đó đã tiến đến chỗ bà Ella.

- Bác ơi, tại sao lại thế ạ? – Người đó khàn giọng lên tiếng.

Vừa nghe tiếng tất cả đều trợn trừng mắt nhìn người đó vì ngạc nhiên đến hoảng hốt khi nhận ra đó là tiểu thư Bảo Ngọc xinh đẹp, cao quý. Cô tiểu thư luôn chú trọng bề ngoài và danh tiếng của mình, vậy mà hôm nay lại xuất hiện trong bộ dạng lếch thếch và thảm hại đến mức này quả là một chuyện không tưởng.

Tất cả người hầu trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng nhìn về bà Ella đợi bà ra lệnh. Bà Ella cũng đang nhìn Bảo Ngọc với ánh mắt khủng khiếp như nhìn quái vật nhưng chỉ khắc sau bà đã lấy lại được bình tĩnh vốn có, đặt tách trà xuống, lạnh nhạt nói:

- Trước hết con đi thay quần áo đi, có chuyện gì thì từ từ nói. – Bà quay sang cô người hầu gần nhất phân phó – Mang canh gừng đến đây.

Người hầu nghe lệnh, vội vàng đi làm nhưng Bảo Ngọc đã quỳ xuống đưa tay ôm đùi Bà Ella, nức nở nói:

- Không, bác ơi, chuyện gấp lắm. Công ty của bố con sắp bị phá sản rồi, phải làm sao đây? Bác bảo anh ấy ngừng tay lại đi, anh ấy không được làm thế. Làm sao anh ấy có thể đối xử với con như vậy? Tại sao? Tại sao chứ? Bác ơi!!!

Nhìn cô ta vừa khóc vừa nói rối rít, bà Ella bỗng thấy chóng mặt vì chẳng hiểu gì. Dịu dàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình, một tay nâng mặt Bảo Ngọc lên, bà nhìn vào mắt cô kiên nhẫn hỏi:

- Con nói gì bác không hiểu? Bình tĩnh nói lại mọi chuyện rõ ràng cho bác nghe nào.

Nghe vậy, Bảo Ngọc cố gắng hít sâu, trấn tĩnh một chút, kể lể:

- Có người điều tra về giấy tờ mật của công ty, tin tức bị lộ ra khiến cổ phiếu công ty của bố con bị giảm xuống trầm trọng, đồng thời lại có người thu mua vào. Bây giờ công ty đang trong tình trạng nguy cấp. Bố con nói, mọi chuyện đều là anh Vương làm.... Bà à, bác phải ngăn anh ấy lại, anh ấy không thể tuyệt tình như vậy. – Nói đến đây, cô ta lại mất kiểm soát, túm chặt váy bà Ella khóc lóc van xin.

Sau một tiếng "Choang" kinh hãi, Bảo Ngọc lập tức ngừng bặt tiếng khóc, ngước nhìn bà Ella đã đứng bật dậy từ lúc nào. Sắc mặt bà trắng nhợt như sắp ngất đi, hai tay run run vì kích động. Ly cà phê trên bàn đã vỡ vụn trên mặt đất vì sự va chạm đột ngột của bà với chiếc bàn khi đứng lên. Cà phê trong ly bắn tung tóe khắp sàn nhà và bắn lên quần áo nhưng Bà Ella không bận tâm, mạnh mẽ túm chặt hai vai BN, nâng cô lên khàn khàn hỏi:

- Con nói thằng Vương muốn thu mua công ty của nhà con?

Bảo Ngọc không nói gì, chỉ bất lực gật đầu.

Nghe xong bà Ella như diều đứt dây ngã ngồi xuống ghế. Bảo Ngọc cũng không còn sức đỡ của bà đành ngã trở lại trên sàn nhà lạnh băng, cái lạnh như thấm vào tim khiến cô run rẩy sợ hãi, cuống cuồng bò về phía chiếc ghế, lay tay bà Ella, miệng không ngừng nói:

- Bác phải ngăn anh ấy lại, nhất định bác có thể ngăn anh ấy lại mà.

- Không thể nào.... Tại sao nó lại làm vậy? Làm sao nó có thể làm được? – Bà Ella thẫn thờ tự hỏi, sau đó vội vàng nắm chặt khủy tay BN hỏi, không quan tâm đến việc đang làm cô đau – Rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải con đã làm gì khiến nó tức giận không? Con nói rõ ra đi.

Thấy bà Ella khẩn cấp hỏi mình, Bảo Ngọc đành cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén, sâu thăm thẳm của bà đáp:

- Con nghĩ chắc là anh ấy đã biết chuyện bác đến bệnh viện yêu cầu Như Tuyết rời xa anh ấy ạ.

- Phản rồi, phản rồi – Bà Ella giận dữ vỗ mạnh vào mặt bàn, chiếc bàn rung lên bần bật như hơi thở đang phập phồng của chủ nhân – Chỉ vì chuyện đấy mà nó dám làm như vậy. Nó coi bác là gì đây? – Bà vội vàng nhìn người đàn ông đang chắp tay nghiêm trang đứng gần đó ra lệnh - Ông Trương, lập tức gọi nó về đây ngay cho tôi.

Vừa nghe tiếng gọi đầy uy quyền và tức giận của bà chủ, ông Trương vội vàng gật đầu dạ da vâng vâng nhưng chưa kịp quay đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, không gian trở nên tĩnh lặng, dường như mưa gió ngoài kia còn không đáng sợ bằng âm thanh này. Nó chứa đầy uy lực và sự hủy diệt.

- Không cần.... Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ đây.

Sau giọng nói ấy là hai cái bóng cao lớn, mạnh mẽ khoác áo bành tô đen xuất hiện ở cửa.

Minh Vương chậm rãi cởi áo khoác đưa cho người hầu, ánh mắt lạnh lẽo, thâm trầm quét về phía Bảo Ngọc đang sợ hãi đến đơ người, trừng mắt nhìn anh dưới chân bà Ella.

- Vương, con nói cho mẹ biết có phải con đang định thu mua công ty của ông Cường? – Thấy con trai trở về, bà Ella vội vàng hỏi luôn.

Bước từng bước tiến lại gần hai người, Minh Vương không vội trả lời, nhấc khóe môi bạc lên tạo thành một nụ cười hết sức quyến rũ đồng thời cũng mang theo sát khí đáng sợ nhìn chằm chằm Bảo Ngọc như xứ giả từ địa ngục đến câu hồn khiến cô ta càng sợ hãi, người bất giác run lên, vô thức lùi dần về phía sau.

Ung dung ngồi xuống ghế, đặt một điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa, chân trái vắt lên chân phải, Minh Vương thong thả ngả người ra sau, rít một hơi dài. Khói thuốc lượn lờ, mờ ảo khiến sự quyến rũ và anh tuấn càng tăng thêm, lúc này trông anh chẳng khác nào một thợ săn đang hưởng thụ niềm vui chơi đùa với con mồi của mình.

Đợi không khí lắng đọng đến cực điểm, mọi người đều nín thở, nhìn chăm chăm chờ đợi đáp án, Minh Vương mới hé mắt nhìn thẳng vào mặt mẹ, nhẹ nhàng đáp như chẳng có chuyện gì:

- Không phải là "đang định" mà lã "đã làm"...thưa mẹ.

Mặc dù nói với giọng kính cẩn nhưng anh lại vừa quăng cho mẹ mình một tin chấn động hơn cả tin tức lầu năm góc bị khủng bố lần thứ hai.

Bà Ella lảo đảo vịn vào tay ghế, tay run run chỉ vào con hỏi:

- Mày nói gì?...nói lại...lần nữa xem.

- Con đã thu mua tập đoàn bất động sản Hồng Cường. – Minh Vương bình tĩnh nhắc lại từng từ rõ ràng.

Lần này tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trố mắt nhìn Minh Vương như đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Không khí bị ép đến tối đa.

Sau giây phút thẩn thơ vì không thể tiếp nhận nổi, bà Ella đửng bật dậy chỉ vào mặt con hét lên:

- Sao mày có thể làm thế? Mày điên rồi, điên thật rồi.

- Đúng vậy, con điên rồi, con bị các người bức điên rồi.

Đến lúc này Minh Vương cũng mất bình tĩnh, đứng bật dậy đối diện với mẹ đáp trả, hai tay nắm chặt như đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.

Nghe vậy, Bà Ella nhìn con trân trối hỏi:

- Làm sao mày có thể làm được? Mày có nghĩ đến hậu quả không?

- Hậu quả? Hậu quả gì? Con đã từng nói các người chưa biết hết khả năng của con đâu. – Minh Vương nhếch môi nhìn Bảo Ngọc cười gằn.

Đang ngồi co ro dưới đất, Bảo Ngọc thấy vậy, sợ hãi vội vàng bò đến ôm chặt bà Ella mong sự che chở trước ánh mắt lạnh giá của Minh Vương, ra vẻ đáng thương nói với bà:

- Bác à, anh Vương chỉ là tức giận nhất thời, chắc chắn khi anh ấy bình tĩnh lại sẽ để mọi chuyện tốt đẹp như cũ.

Bà Ella vỗ vỗ tay cô an ủi, hít sâu nuốt lại sự tức giận, quay sang nói vói Minh Vương:

- Con nên làm như vậy, ông bà thông gia sẽ tha thứ cho con.

- Đúng vậy, đúng vậy ạ.

Bảo Ngọc vội vàng gật đầu phụ họa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Minh Vương. Đổi lại chỉ là nụ cười châm biếm của anh. Minh Vương ngửa mặt lên trời cười to như đó là chuyện ngớ ngẩn nhất trên đời này.

Ngay khi nụ cười chấm dứt, Minh Vương quắc mắt nhìn thẳng vào Bảo Ngọc gằn từng chữ:

- Cô nghĩ sau khi bắt buộc cô ấy rời khỏi tôi thì tôi sẽ tha cho cô sao? Cô nên cảm thấy vừa lòng vì tôi còn giữ lại chút nhân từ đối với các người.



- Đó là ý của tôi, anh định làm gì đây? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận người phụ nữ đó bước vào nhà này. – Bà Ella đứng chắn trước mặt Minh Vương, ngăn ánh mắt đáng sợ của anh với Bảo Ngọc.

- Vậy vì ngăn cản cô ấy mà mẹ cho phép cô ta lợi dụng quyền lực đuổi việc cô ấy, dùng hạnh phúc của người thân của cô ấy để đe dọa cô ấy? – MV không kìm được quát lên.

Bà Ella ngạc nhiên đưa mắt nhìn Bảo Ngọc, sau đó cố tỏ ra tự nhiên nói:

- Con bé làm thế cũng chẳng sai. Dù sao chỉ cần chấm dứt được sự mê hoặc của cô ta với anh thì tôi cũng sẵn sàng làm.

Lại một tràng cười rùng rợn được bật ra từ cổ họng Minh Vương, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bảo Ngọc, anh vừa bước từng bước đến gần cô ta vừa nói:

- Vậy mẹ có biết cô ta dám thuê người cưỡng bức Tuyết, sai đàn em lái xe đâm cô ấy? Mẹ có biết cô con dâu lý tưởng nhu mỳ, yếu đuối của mẹ thực ra là đàn chị danh tiếng lẫy lừng của một bang phái không?

Càng nói nỗi căm hận càng dâng trào trong lòng, Minh Vương nghiến chặt răng, chỉ hận không thể bóp chết cô ả ác độc này ngay lập tức. Cứ nhớ lại từng chuyện người yêu bé nhỏ của mình đã trải qua mà anh lại đau đớn như cắt từng miếng thịt trên người, chỉ muốn hủy diệt tất cả những kẻ đã gây tổn hại cô.

Hoảng hốt lùi về sau theo từng bước chân tiếp cận của Minh Vương như muốn ép chết mình, Bảo Ngọc hoảng hốt đảo mắt muốn chạy trốn, vội vàng lao về phía bà Ella, lắc đầu nức nở nói:

- Bác à, không phải sự thật đâu, bác đừng tin.

Bà Ella chỉ đứng đờ ra không nghe thấy bất cứ chuyện gì. Hôm nay quả thật đã có quá nhiều điều kinh hoàng khiến bà không thể chấp nhận.

Minh Vương cúi xuống bóp chặt khủy tay Bảo Ngọc nhấc lên, cánh tay ép lực như gọng kìm muốn nghiền xương cô ta thành vụn bánh mỳ, anh rít từng tiếng qua kẽ răng:

- Cô còn chối cãi? Cô nghĩ tôi không có chứng cứ sao? Hủy hoại cô, đối với tôi điều đó chẳng có gì khó khăn.

Bảo Ngọc đau đớn kêu thét lên, sợ hãi nhìn hai ngọn lửa rừng rực trong đôi mắt lạnh giá của anh.

Bà Ella thấy bộ dạng của Minh Vương như vậy cũng vô cùng sợ hãi. Trước giờ tuy con bà luôn tỏ ra lạnh lùng, thâm trầm nhưng nó nghe lời bà, không quan tâm tới bất cứ thứ gì, dường như không có thứ gì trên đời này có thể tác động đến nó. Vậy mà giờ đây nó lại trở nên đáng sợ và gần như mất kiểm soát đến vậy. Càng nghĩ bà càng sợ, vội vàng chạy lại ngăn cản, chỉ sợ nó mất khống chế mà làm hại Bảo Ngọc.

- Vương, anh làm gì vậy? Bỏ con bé ra, không được động đến nó.

Tay Minh Vương vẫn không ngừng tăng thêm lực, tròng mắt đỏ ngầu như ma cà rồng đang lên cơn khát. Thấy vậy, bà Ella liền quát lên:

- Có nghe thấy không? Anh không còn coi lời mẹ anh ra gì nữa hả?

Nhìn mẹ chằm chằm, sự uất ức và cam chịu ánh lên trong mắt, Minh Vương đành buông tay, bước lùi lại hai bước hung hăng nhìn Bảo Ngọc đang ôm mẹ mình gào khóc, ra vẻ đáng thương. Hai tay nắm chặt đến các đốt ngón tay đều căng ra để cố kiềm lại bản năng cuồng dã của mình, anh cắn chặt môi để mùi máu trong miệng làm mình tỉnh lại đôi chút.

- Bác à, con khổ quá. Không ngờ vì người đàn bà đó mà anh ấy định phá hủy cả công ty của bố con, còn nhẫn tâm muốn giết chết con nữa. – Bảo Ngọc vừa ôm bà Ella vừa nói trong tiếng nấc nghẹn.

- Đừng sợ, có bác ở đây nó không dám làm gì con đâu. - Bà Ella, vỗ đầu cô an ủi.

Nghe vậy, cô ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong khi vẫn vùi đầu vào ngực bà Ella thút thít.

Đúng lúc này, vẫn bị mọi người phớt lờ từ khi bước vào, Quang Tiệp đột nhiên mở miệng, cười cười quỷ dị nhìn Bảo Ngọc:

- Thật vậy sao?

Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, bay bổng nhưng lại sắc bén như kiếm khí, chém đứt mọi chướng ngại vật phi đến mục tiêu.

Từ trước tới giờ, Quang Tiệp luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, lúc nào cũng tán tỉnh, liếc mắt đưa tình với nụ cười quyến rũ thường trực trên môi trước mặt mỹ nữ. Bảo Ngọc chưa bao giờ thấy sự tức giận của anh cho nên lúc này đã sợ hãi đến mặt trắng bệch, quên cả khóc, mở mắt nhìn anh đầy cảnh giác. Cả người run run lùi lại từng bước thận trọng khi Quang Tiệp tiến lại gần. Trông cô ta thật nhỏ bé, đáng thương như con chuột co ro, sợ sệt trước con hổ uy vũ.

Không còn sự kiêng dè và đùa cợt ngày thường, Quang Tiệp không chút lưu tình dồn Bảo Ngọc lại sát tường.

Khi lưng cô ta vừa đập vào bức tường lạnh băng anh đã nhanh nhẹn đưa tay ra, bóp chặt cổ cô ta như nắm cổ một con gà không hơn. Sự khát máu và sát khí tỏa ra từ người anh không kém Minh Vương là bao. Có lẽ đây mới là bản chất thật sự của anh. Thật ra Quang Tiệp và Minh Vương đều rất giống nhau, chẳng qua cách thể hiện của họ khác nhau mà thôi, đó cũng là lý do bọn họ có thể dung hòa cùng nhau lâu như vậy.

- Cô nghĩ mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi sao? – Vừa nói ánh mắt anh đồng thời đánh về phía bà Ella – Đoán xem tôi có dám bóp chết cô không?

Quang Tiệp nở nụ cười quyến rũ như mọi khi nhưng lúc này Bảo Ngọc không hề thấy vẻ quyến rũ chết người đâu mà chỉ thấy rét run. Lực đạo trên cổ dần tăng lên, không khí đang bị rút cạn từ từ, cô ta cố gắng dùng hai tay đẩy cánh tay to lớn, vạm vỡ của anh ra, dãy dụa kịch liệt để giành sự sống, mắt nhìn trân trân hai người kia cầu cứu.

- Cô tưởng có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Chẳng phải là tôi sợ cô, mà đơn giản là không thèm để tâm.

- Buông...ra....Đồ...điên.... – Bảo Ngọc cố gắng nói trong khi cổ họng bị thít chặt, hai tay cố gắng cậy tay Quang Tiệp ra nhưng vô dụng, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn người đàn ông đáng sợ trước mắt này. Khuôn mặt cô ta chuyển từ đỏ bừng sang tím tái, từng mạch máu giữa hai thái dương đang hiện lên rõ rệt. Lúc này cô chẳng khác nào con gà đang dãy chết.

Quá bàng hoàng và hoảng sợ trước sự việc xảy ra nhanh như chớp này, bà Ella trượn mắt nhìn Quang Tiệp như một kẻ điên chưa từng gặp, mãi sau mới ý thức được độ nghiêm trọng, vội vàng chạy lại cố gắng đẩy tay anh ra, cuống quýt nói:

- Quang Tiệp cháu làm gì vậy? Mau buông con bé ra, cháu sẽ giết nó mất....Buông ra...Cháu điên rồi sao?

Quang Tiệp vẫn không thèm để ý, trong mắt anh lúc này dường như chỉ cảm nhận được động mạch nơi cổ của Bảo Ngọc đang yếu dần càng khiến anh vui sướng, cơ hồ không nghe thấy tiếng bà Ella.

- Trần Minh Vương, anh bảo nó dừng tay lại ngay. Anh muốn tôi tức chết sao? – Hoảng loạn quá, bà Ella đành hét loạn lên, bà biết chỉ có con trai mình mới ngăn được Quang Tiệp. Bà biết người này bình thường tuy tỏ ra kính trọng với bà nhưng đó chỉ là phép lịch sự và vì bà là mẹ của bạn cậu ta, nhưng chưa bao giờ cậu ta sợ hãi hay phải nhún nhường trước bà. Bây giờ sự tôn trọng đó không còn thì trong mắt cậu ta bà chẳng là gì, lời nói của bà cũng chẳng có chút ảnh hưởng đến cậu.

Sau một hồi bình tĩnh, lạnh lùng chứng kiến, Minh Vương liếc mắt nhìn nét mặt tím tái, rúm ró của Bảo Ngọc, cũng chẳng phải là sự thương xót hay đồng cảm gì, chỉ là anh nghĩ đến những lời của Như Tuyết "tha được thì hãy tha đi". Vì vậy, Minh Vương hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bạn, nhẹ nhàng nói:

- Tiệp, đủ rồi.

Giọng nói của anh mạnh mẽ và cứng cỏi truyền thẳng vào tai mọi người. Lúc này Quang Tiệp mới trừng mắt nhìn Bảo Ngọc một lần nữa rồi chậm rãi buông tay ra. Nhìn cô ta há mồm thở gấp lấy khí, sợ hãi bám chặt vào tay bà Ella, anh nói từng chữ rõ rệt:

- Cảm giác sắp chết thế nào? Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi nhân nhượng cô. Nếu còn để tôi gặp lại thì chắc chắn cô sẽ có chuyến du ngoạn Quỷ Môn Quan dài hạn đó.

Thốt ra những lời đe dọa rùng rợn nhất nhưng Quang Tiệp lại tỏ ra chẳng có gì. Anh lạnh lùng nhìn bà Ella và Bảo Ngọc đang nắm chặt tay, dựa vào nhau khiếp đảm nhìn mình, sau đó xoay người bước đến bên cạnh Minh Vương.

Hai người quá chán ghét khung cảnh nơi đây, không muốn lưu lại một giây nào, dứt khoát đi đến cửa chính.

Nhìn bóng lưng hai người tuyệt tình rời khỏi, Bảo Ngọc bất chấp tất cả gạt tay bà Ella ra, hét lên đầy căm phẩn và không cam lòng:

- Tại sao? Tại sao là cô ta? Luận gia thế, luận học thức, luận bề ngoài cô ta có tư cách gì so sánh với em? Vậy tại sao các người đều yêu cô ta đến chết đi sống lại?

Hai người đồng thời dừng lại như bị sét đánh trước lời nói của Bảo Ngọc. Sống lưng Quang Tiệp cứng đờ, không thể quay sang nhìn vẻ mặt Minh Vương bên cạnh.

Không khí đặc quánh lại, mọi người sợ hãi đến nín thở, ngay cả bà Ella cũng nhìn trừng trừng Bảo Ngọc không dám tin những lời vừa rồi thoát ra từ miệng cô – người vừa suýt bị bóp chết, tay chân vẫn còn run rẩy vì sợ. Không ai nói gì, ánh mắt đồng loạt hướng về bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông như chờ đợi sự phán xét cuối cùng của đáng tối cao.

Hai tay nắm chặt lại rồi buông lỏng ra, Minh Vương dần lấy lại sự bình tĩnh sau giây phút cứng nhắc.

- Đúng là cô mặt nào cũng xuất sắc hơn người.... Chỉ là.... Tôi chưa từng so sánh cô ấy với bất cứ ai, cô cũng không phải ngoại lệ.

Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và trìu mến dành cho người yêu, nhưng anh vẫn không thèm quay lại nhìn Bảo Ngọc, chỉ bình thản dùng tấm lưng lạnh lẽo, vô tình đối đãi, nói một câu cũng đủ cho cô ta thấu hiểu tất cả. Trong mắt anh, Như Tuyết là duy nhất, cho dù cô ta có xuất sắc đến đâu cũng không liên quan đến anh, càng không thể so sánh với cô ấy bởi anh chưa từng đặt cô ta vào trong mắt thì cô ta có làm gì cũng vô dụng.

Nói xong Minh Vương bước đi không chút lưu luyến, mặc cho Bảo Ngọc đau khổ đến không còn sức chống đỡ ngã vật ra đất. Miệng cô ta nở nụ cười chát chúa hòa lẫn với nước mắt.

Từng bước sải dài trên nền cỏ xanh thẫm, Minh Vương lăm lăm tiến về chiếc xe màu đen quen thuộc của mình, mặc mưa gió táp vào mặt. Mở cửa xe ra đang định ngồi vào thì đã có một bàn tay nhanh nhẹn đóng sầm cửa lại. Quang Tiệp vừa vặn đứng đối diện nhìn vào mặt anh qua màn mưa rào. Minh Vương không nói gì, giờ phút này anh không muốn đối mặt với bạn, chỉ muốn phóng xe đến bên cô ngay lập tức.

Không quan tâm nhiều, anh lại giơ tay định mở cửa một lần nữa nhưng Quang Tiệp còn nhanh hơn, đẩy anh ra xa chiếc xe. Hai người cùng ngã trên mặt cỏ ẩm ướt với đất cát bẩn thỉu. Quang Tiệp túm chặt cổ áo Minh Vương, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình hỏi:

- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?

- Không. – Minh Vương cố gắng bình tĩnh trả lời.

Sự bình tĩnh và nhẫn nhịn của anh làm Quang Tiệp điên lên, túm chặt cổ áo anh gào lên:

- Cậu đang tức giận hay đang khinh thường tôi? Vợ của bạn không được nghĩ đến, đó là đạo lý cơ bản của đàn ông, vậy mà tôi lại phạm phải.... Cậu nói đi, có phải cậu đang tức giận và thất vọng về tôi lắm không? Có phải cậu thấy tôi rất vô sỉ không?

Vừa nói Quang Tiệp vừa điên cuồng lay người Minh Vương.

Đến lúc này anh không thể im lặng nữa, hất mạnh tay bạn ra quát:

- Cậu điên vừa thôi.... Bình tĩnh lại nghe tôi nói.... Tôi không hề tức giận hay thất vọng về cậu, càng không phải là cậu vô sỉ.... Thực ra tôi không có tư cách tức giận.... Thậm chí tôi còn không dám đối mặt với cậu.

- Tại sao? – Quang Tiệp ngơ ngác hỏi.

- Tại vì tôi đã nhận ra điều đó từ lâu nhưng lại lờ đi, tự lừa dối mình. Tôi ích kỷ, tôi không thể nhường cô ấy cho bất cứ ai, mặc dù tôi biết mình không phải người đàn ông tốt.... Cậu là người bạn duy nhất của tôi, đó là lý do tôi không dám đối mặt với cậu. Tình cảm của cậu với cô ấy cũng sâu nặng và đáng tôn trọng....nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi cảm thấy mình mới là đê hèn, vô sỉ khi bắt cậu ở bên cạnh và chứng kiến những điều đó, cậu hiểu không?

Đúng vậy, Minh Vương cảm thấy mình vô cùng ích kỷ, muốn cả người yêu và bạn bè ở bên cạnh mình, mặc cho những gì Quang Tiệp chứng kiến từng ngày làm cậu ta đau khổ, mặc cho tình cảm của cậu ta sâu nặng thế nào vẫn muốn cậu ta ở bên giúp đỡ Như Tuyết như một người anh trai. Quang Tiệp là người như thế nào Minh Vương hiểu rất rõ, cũng như cậu ta hiểu anh vậy. Một kẻ luôn tỏ ra đùa cợt, vui vẻ như cậu ta làm sao có thể vì một người con gái lo lắng hay làm việc gì, cho dù có là người phụ nữ của bạn mình? Mặc dù cậu ta cố gắng tỏ ra như một người bạn thật sự của Như Tuyết nhưng đôi lúc cũng không kìm được mà lộ ra ánh mắt si mê và dịu dàng với cô. Quang Tiệp vẫn tỏ ra bình thường, vẫn thay đổi bạn gái như cũ, chỉ là những người đó đều có vẻ thanh cao và tinh khiết, có thể đó là do cậu ta yêu cầu nhưng Minh Vương hiểu cậu ta muốn tìm kiếm hình bóng của Như Tuyết trong những người đó. Biết là một chuyện nhưng đối mặt với nó lại là chuyện khác. Có lẽ anh sẽ cứ lảng tránh như vậy mãi nếu hôm nay Bảo Ngọc không vạch trần tất cả. Chỉ có điều, cậu ta càng tỏ ra thoải mái bao nhiêu thì anh càng dằn vặt và thấy mình hèn hạ bấy nhiêu.

Nhìn vẻ mặt buồn bã, áy náy và bất đắc dĩ của Minh Vương, Quang Tiệp cười, giơ tay lên giáng một cú mạnh nhất vào mặt bạn, khảng khái nói:

- Trước giờ vẫn muốn đấm vào cái mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo của cậu, rốt cuộc cũng có cơ hội. Biết mình nợ tôi nhiều như vậy thì sau này cố mà bán mạng cho tôi. Tôi sẽ nhớ kỹ những gì cậu nợ tôi, trên đời này chủ nợ làm sao bỏ qua cho con nợ được? Cậu cứ đau khổ mà dây dưa với tôi cả đời đi. – Anh cười cười, tỏ vẻ phóng khoáng. Sao anh không hiểu những gì Minh Vương đang nghĩ? Hai người quá hiểu nhau, một cú đấm này coi như xóa bỏ mọi sự ngại ngùng và áy náy trong lòng cả hai đi.

Đưa tay lau vết máu trên mép, mặc dù trong miệng tràn ngập mùi máu nhưng Minh Vương lại thấy nhẹ nhõm vì vứt bỏ được nỗi canh cánh trong lòng. Anh biết Quang Tiệp làm vậy là để anh thấy thoải mái hơn.

Hai người nắm chặt tay nhau như những người bạn thân thiết nhất.

- Được, tôi cũng sẽ để cho cậu ghen tị đến chết.

Sau đó hai người cùng cười to, những chuyện vừa rồi coi như được nước mưa gột rửa sạch sẽ.

Trong màn mưa dữ dội, hai người đàn ông như hai dứa trẻ lớn đầu, vật lộn đùa nghịch trên bùn đất. Tình bạn của họ không vì lý do gì mà biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.