Buổi sáng tinh sương, không khí tinh khiết mang theo hơi lạnh thấm vào cảnh vật.
Nhìn ánh nắng ban mai đang lấp ló ngoài cửa sổ, Như Tuyết bỗng nổi hứng đi dạo, cô ngồi dậy khoác thêm áo dài màu trắng, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Ngoài sân, những bông hoa khế màu đỏ trắng nhỏ li ti sau một đêm bị tạt rơi đầy sân. Gần đó, những cánh hoa thủy tiên tím đọng đầy nước mưa đang cố gồng mình lên đón nắng mới.
Thiên nhiên yên tĩnh và tươi mát của buổi bình minh khiến Như Tuyết khoan khoái vươn vai hít thở, khởi động gân cốt rồi mở cổng bước ra ngoài.
Vừa ló đầu khỏi cổng quan sát cô liền giật nảy người, trừng mắt nhìn phía đối diện. Sau khi nhắm mắt mở ra vài lần, chắc chắn rằng mình không hoa mắt, cô mới khép cổng lại, tiến về phía đó.
Bãi đất trống trước làng, một chiếc ô tô sang trọng màu đen sáng bóng nghênh ngang nằm đó. Người đàn ông tuấn mỹ, lạnh lùng đang dựa vào cửa xe, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía chiếc cổng gỗ cũ kỹ. Miệng ngậm điếu thuốc đang cháy, dưới chân toàn những đầu thuốc đã hết, có vẻ anh vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy.
Vừa nhìn thấy Như Tuyết, người đàn ông vội vàng vứt mẩu thuốc đi, mỉm cười đợi cô bước đến gần.
Với tâm trạng vô cùng ngạc nhiên và thắc mắc, Như Tuyết đi như bay về phía chiếc xe.
Sau khi nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu của Minh Vương, cô đưa mắt xuống nền đất dưới chân anh, mày nhíu chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dieu-ki/2483117/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.