Mũi tiêm đâm từng chút từng chút vào cơ thể cô, khiếncác tế bào bình thường và bị ưng thư như miếng ngọc bích bị vỡ, nhào lộn không ngừng làm cô nôn mửa liên tục.
“Duy Duy à, đau không con? Đau không?” Mẹ vừa chăm sóc vừa sốt ruột hỏi.
Hi Hi cũng xin phép nghỉ học, nắm chặt lấy tay cô.
“Ựa.” Cô nôn đến chảy nước mắt.
Khốn khổ, thật khốn khổ quá.
Cô ngước mắt lên, trong phòng bệnh còn có một vóc dáng mảnh khảnh vẫn im lặng tựa vào tường, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Trái tim Duy Duy căng thẳng. Nhớ tới việc tối qua dưới ánh trăng… bên trongxe, hai người quấn quít lấy nhau làm mặt cô đỏ rần lên.
Ân ái xong, họ quả thật đã nằm trong xe ngắm sao.
Cô ngồi trên đùi anh, một bộ phận cơ thể anh vẫn chôn sâu trong cô, chậmrãi cọ sát. Đêm qua họ làm tới mấy lần, làm đến mỏi mòn sức lực.
Sao họ có thể phù hợp đến vậy? Hoàn toàn như con sói gặp cừu non. Dĩ nhiêntrong suốt quá trình, cô có vẻ giống sói hơn. Thỏ Thỏ đã phân tích, côsợ mất đi những điều tốt đẹp nhất, nên cố sức tiêu xài phung phí.
Bây giờ cô cũng tưởng tượng giống tối qua, nép đầu vào ngực anh đòi lấy sựấm áp. Nhưng không được vì có mẹ và Hi Hi ở đây. Quan trọng hơn là họchẳng thể công khai tình cảm ngoài ánh sáng.
“Ựa.” Cô che miệng, sau một cơn cuồn cuộn lại làm cô bắt đầu nôn thốc tháo.
“Bác sĩ Triệu, bệnh nhân Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134446/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.