Hôm nay sau khi bài học kết thúc, anh đã tự động tớiphòng cơm của gia đình. Bây giờ anh đến nơi này không còn miễn cưỡng như những dịp lễ tết nữa, mà bởi vì cô nên anh xuất hiện ngày càng nhiều.Chỉ là càu nhàu ngồi chung với cha, cố gắng nuốt xong chén cơm của mình. Nhưng anh mất kiên nhẫn, cô không có ở đó.
“Duy Duy đâu rồi cha?” Anh hỏi thẳng, chẳng cần quanh co.
“Nhà con bé có chút việc, mấy ngày nay nó không có về đây.” Sắc mặt của cha cũng hơi mất tự nhiên.
Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa thì mới biết được.
“Nghe nói cha con bé tinh thần mất tập trung, khi đi trên đường tới tòa soạn đã bị chiếc xe tải cán chết rồi.”
Anh giật mình chấn động, ngực nổi lên một cơn đau.
Cha cô chết rồi sao? Anh còn nhớ kĩ bốn năm trước đây, mình đã hứa với cônhững gì. Do đó con búp bê mới để mặc cho anh sai bảo, mặc cho anh ralệnh. Tại sao cha cô lại đột ngột chết đi như thế? Cô bé sẽ không quaylại đây ư? Ít nhất, giờ đây cô sẽ không làm việc gì để lấy lòng anh nữa.
Không hiểu sao trái tim anh dội lên từng cơn hoảng hốt.
“Tiểu Đồ à! Con thấy cô đơn hả? Con có muốn Duy Duy làm em gái của mình không?” Cha ấp a ấp úng hỏi.
Mỗi sắc mặt thay đổi của con trai đều lọt vào tầm mắt của Tiêu Tuấn. Trongvài năm qua, con trai và Duy Duy sống rất gần gũi, hầu như hai ngườikhông tách rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134377/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.