Chương trước
Chương sau
Không khí trong bữa tối bất chợt trở nên khác lạ, Âu Dương Hi Phàm để cho các nhạc công chơi một khúc nhạc lãng mạn, trong lời bài hát có một câu "Anh yêu em, yêu đến mức nguyện vì em làm tất cả. Xin em hãy chấp nhận anh, để tình yêu chúng ta được thần linh chứng giám." Ánh mắt thâm sâu của anh càng trở nên tình ý, nhìn trực diện Lạc Hy khiến cô cảm thấy khó xử vô cùng. Lạc Hy nở nụ cười gượng gạo nói với anh.

"Hi... Hi Phàm, anh sao vậy?"

Âu Dương Hi Phàm khẽ lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ bằng gấm vô cùng sang trọng đưa đến trước mặt cô, cất giọng trầm thấp.

"Em mở ra đi!"

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc hộp xinh đẹp ấy, trong lòng không ngừng bối rối, bàn tay run run chậm rãi mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Lạc Hy sững người, mở to mắt kinh ngạc nhìn anh. Đúng như cô dự liệu, anh đây là muốn cầu hôn cô sao? Lạc Hy ngập ngừng hỏi anh.

"Anh..."

"Lạc Hy, gả cho anh được không? Anh biết em vẫn luôn trốn tránh tình cảm của anh. Nhưng lần này anh muốn tỏ rõ lòng mình. Anh yêu em."

Lời nói của Âu Dương Hi Phàm như một khối đá nặng trĩu rơi thẳng xuống cõi lòng cô. Lạc Hy khó xử cực điểm, không biết phải từ chối anh ra sao. Đúng là anh luôn quan tâm, lo lắng cho cô, nhưng cô chưa một lần coi nó thành tình yêu. Cô thật sự không muốn mất tình bạn này, nhưng anh làm như vậy thì cô làm sao có thể tiếp tục đây.

"Hi Phàm... em... "\-Lạc Hy ấp úng, mí mắt cụp xuống. Biểu cảm của cô khiến anh dần hiểu ra, trong lòng thoáng vẻ thất vọng. Trước khi nói lời cầu hầu anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị từ chối, nhưng anh vẫn quyết tâm nói ra dù cho nó chỉ là hy vọng vô cùng nhỏ nhoi. Và hiện tại, anh gần như cũng đã có được câu trả lời. Âu Dương Hi Phàm cười bi thương, ánh mắt mang theo vẻ đau lòng.

"Em còn yêu anh ta đúng không?"

"..."

Lạc Hy lúc này không thể nói nên lời, có thể anh nói đúng, cô sớm đã không thể buông bỏ được tình cảm với Doãn Tư Thần. Anh chính là định mệnh cuộc đời cô, mà đã là định mệnh thì dù có chạy trốn cỡ nào cũng không thể bỏ được. Sự im lặng của Lạc Hy đã thay cho câu trả lời ấy. Âu Dương Hi Phàm khẽ thở dài, ánh mắt kiên định nhìn trực diện cô.

"Nếu em đã quyết định chọn anh ta vậy hãy sống thật hạnh phúc. Đừng để bản thân chịu bất kì ấm ức nào. Lạc Hy, em hãy nhớ phía sau em vẫn luôn có một người đàn ông dang tay chờ em quay lại."

Câu nói như mũi tên trí mạng xuyên qua trái tim cô đầy thương tâm. Cô biết bản thân đã phụ tấm chân tình này, nhưng thà như vậy còn hơn là lừa dối tình cảm của anh. Điều đó đều chỉ mang lại đau khổ cho cả hai mà thôi. Lạc Hy nhẹ giọng hỏi anh.

"Anh không giận em chứ?"

"Sao có thể giận em. Chúng ta sau này dù không đến được với nhau thì vẫn sẽ mãi là bạn." \- Anh ôn nhu cười.

"Cảm ơn anh!"

Trong lòng Lạc Hy đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tình bạn khi chuyển thành tình yêu thì không thể trở về tình bạn được nữa. Điều này luôn là nỗi lo sợ của cô mỗi khi đề cập đến tình cảm với Âu Dương Hi Phàm. Nhưng bây giờ xem ra nhưng điều cô lo lắng đều là thừa thải hết rồi. Bữa tối êm đềm của hai người diễn ra dưới tiếng nhạc dịu nhẹ, tâm tình đã dần được thả lỏng hết thảy. Nếu không được là người đi với cô đến cuối cuộc đời, vậy anh nguyện trở thành một tri kỉ bên cô suốt kiếp. Sau bữa tối, Lạc Hy liền lái xe về trước. Âu Dương Hi Phàm hướng mắt nhìn theo chiếc xe của cô rời đi, trong mắt ánh lên sự phức tạp. Không bao lâu sau liền rút điện thoại ra gọi cho một người. Vừa khi bắt máy, anh liền cất giọng lạnh lẽo.

"Ta muốn gặp anh."

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Lạc Hy sau khi trở về nhà liền trực tiếp leo lên giường ngủ, hoàn toàn không nhận ra con trai mình đã đi đâu mất. Tận sáng ngày hôm sau khi cô vẫn đang ườn người trên giường thì bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi. Lạc Hy phải cố gắng lắm mới có thể ngồi dậy bắt máy, giọng vẫn còn ngái ngủ.

"A lô?"

Bên kia truyền đến giọng nam nhân cười hứng thú.

"Chào buổi sáng em yêu!"

Lạc Hy bị câu nói đó làm cho nổi da gà, ngay sau đó liền tỉnh ngủ.

"Doãn Tư Thần, anh hết việc để làm rồi hay sao?" \- Cô nói giọng bực tức.

"Em thật sự không nhận ra con trai mình đã đi đâu sao?"

"Cảnh Nam?"

Lạc Hy chợt giật mình, bây giờ cô mới phát hiện ra hình như Cảnh Nam đã không có ở nhà nữa rồi. Cũng tại cô tối qua mệt mỏi quá mà không để tâm đến Cảnh Nam. Lạc Hy cất giọng đầy lạnh lẽo.

"Anh đưa Cảnh Nam đi đâu rồi?"

Doãn Tư Thần nhận ra sự tức giận của Lạc Hy không khỏi bật cười, giọng dịu dàng pha lẫn áp đảo.

"Anh cho em thời gian một ngày để đến New York, đúng bảy giờ tối em phải có mặt ở quảng trường thời đại, nếu không thì sau này không thể gặp được Cảnh Nam nữa đâu!"

"Anh..."

Lạc Hy cố gắng kềm chế cơn tức giận, hạ giọng đến mức thấp nhất.

"Anh đừng có mà giở trò. Cảnh Nam có làm sao thì tôi không tha cho anh đâu."

Nói rồi cô dập máy rồi tức tốc cho người chuẩn bị chuyên cơ riêng để bay đến New York. Trong lòng cô hiện tại không gì có thể quan trọng bằng đứa con trai cô mang nặng để đau chín tháng mười ngày. Thằng bé chính là người quan trọng nhất đối với cô, không có nó cô sống còn ý nghĩa gì.

Trái ngược khung cảnh vội vã bên đó thì bên này Doãn Tư Thần và Doãn Cảnh Nam đang ngồi ung dung xem kịch hay. Cả hai chính là muốn cô đến New York nên mới tạo ra màn kịch này. Khi cô đến đây chắc chắn sẽ có một món quà vô cùng hoành tráng dành tặng cho cô. Lần này cô chạy đi đâu cũng không thoáy được khỏi tay anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.