Chương trước
Chương sau
"A lô, mẹ."

"Ừ."

"Có ở nhà không?"

"Ừ."

"Con đang trên đường, sẽ lập tức đến nhà."

"Ừ."

"Ba con có nhà không?"

"Ừ."

"Mẹ!"

"Biết."

Cạch! Điện thoại bị cúp. Hạ Sơ sững sờ nhìn màn hình dần dần ảm đạm.

Lương Mục Trạch thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, hỏi: "Nói gì?"

Hạ Sơ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không biết."

Chân mày của Lương Mục Trạch chau lại, "Nói nửa ngày là em tự làm mình vui sao?"

"Chưa nói xong đã cúp điện thoại của em. Mẹ nhất định tức giận." Hạ Sơ nhìn Lương Mục Trạch, ánh mắt vô tội, thanh âm tràn đầy uất ức nói: "Nếu mẹ em không che cho em, thì em phải che trước mặt em đó."

"Được."

Suốt đường không có kẹt xe, cả đèn đỏ cũng rất ít gặp, Hạ Sơ cảm thấy chỉ một chốc là đã từ sân bay về đến nhà rồi. Vừa xuống xe taxi, Hạ Sơ liền cảm thấy bi tráng giống như đi lên pháp trường, mỗi bước đều đặc biệt nặng nề.

Lương Mục Trạch lại đút tay vào túi, dáng vẻ nhàn nhã, bật cười hì hì, "Sao em lại bước đi như tảng đá thế?"

Hạ Sơ liếc nhìn anh một cái, không để ý tới anh, tiếp tục đường mình mình đi.

Thở một hơi thật dài mới đẩy cửa chính ra, trong sân không có ai, chỉ có Nhị Miêu ngồi ngay ngắn ở trên bậc thang. Hạ Sơ nhìn thấy Nhị Miêu liền vui mừng, nhưng nó lại xoay đầu chạy thẳng vào phòng như không biết cô.

Hạ Sơ giận dữ nghĩ, xem ra, Nhị Miêu này đã bị thu mua!

Đã đến gần buổi trưa, Hạ tướng quân đang xem sách trong phòng khách, Nhị Miêu thì đảo quanh bên chân ông, chạy một lát đến lúc chân mỏi nhừ thì ngồi phịch ở bên cạnh. Hạ tướng quân liếc mắt nhìn hai người vừa vào cửa, không hề biến sắc.

Hạ Sơ để đồ xuống đi tới bên cạnh Hạ tướng quân, vừa lấy lòng vừa nũng nịu hô một tiếng: "Cha."

"Ừ."

"Hôm nay không có đi làm?"

Hạ tướng quân lật sách qua một trang, vẫn không mặn không lạt "Ừ" một tiếng. Hạ Sơ tự nhủ hai người bọn họ đã thương lượng xong trước sao? Trừ "Ừ" ra không có lời nào khác?

"Hôm nay mẹ con nấu cơm à?" Hạ Sơ nhìn một vòng không thấy bóng dáng của Lan Tử Ngọc, liền tìm lời nói ra để hòa hoãn không khí.

"Ừ."

Lại nữa! ! !

Vẻ mặt Hạ Sơ đưa đám, nghiêng đầu nhìn Lương Mục Trạch, anh chắp tay sau lưng đứng ở giữa phòng khách, mím khóe môi gật đầu với cô một cái để an ủi, Hạ Sơ đột nhiên cảm thấy đặc biệt uất ức.

"Mục Trạch tới." Lan Tử Ngọc từ phòng bếp ra ngoài, nhìn thấy đầu tiên chính là Lương Mục Trạch cao lớn, bà luôn thật thích Lương Mục Trạch, nhưng bởi vì Hạ Sơ lén trốn đi, nên bây giờ bà nhìn thấy Lương Mục Trạch thì trong lòng ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên, dù sao con gái bảo bối đã nuôi 20 năm, lại vì đi gặp anh mà lén trèo cửa sổ trốn!

"Chào cô, ngài khỏe chứ."

"Chưa ăn cơm phải không, cùng nhau ăn cơm đi, lão Hạ đừng đọc nữa, không nhìn thấy Mục Trạch tới sao? Rửa tay ăn cơm."

"Ừ." Hạ tướng quân ré lên một tiếng, gấp sách lại rồi để xuống, tháo mắt kiếng ra ngước đầu nhìn Hạ Sơ, "Con, đi ăn cơm."

Hạ Sơ cười, con ăn cơm, vậy anh ấy? Muốn hỏi, nhưng lại không dám. Nhưng biết con gái không ai bằng cha, Hạ tướng quân đứng lên rất hòa ái giả cười với Hạ Sơ, kéo cô đến phòng ăn, hoàn toàn coi Lương Mục Trạch là không khí.

Lương Mục Trạch vẫn dùng tư thế như hành quân, đứng tại giữa phòng khách, chỉ không có nghiêm túc như trong quân thôi. Nhìn hình gia đình trên trường một lát, rồi cúi đầu trêu chọc Nhị Miêu.

Nhị Miêu dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm miệng, "Meo meo ô ~" sau đó, cũng bỏ anh đi, uốn éo cái mông đi về phía bàn ăn. Ở trong thế giới đơn thuần của Nhị Miêu, cơm quan trọng hơn.

"Ôi hôm nay mẹ và dì làm rất nhiều món ăn đó! Đúng không cha?"

Hạ tướng quân gắp miếng cá hồi hấp bỏ vào trong chén Hạ Sơ, "Vậy thì ăn nhiều chút."

"Nhiều như vậy làm sao ăn hết? Mẹ nói phải không?"

Lan Tử Ngọc nghiêng đầu nhìn Lương Mục Trạch trong phòng khách, cũng cảm thấy đứa nhỏ này tội nghiệp, mới vừa há mồm muốn giúp vội khuyên nhủ, liền bị một câu nói của Hạ tướng quân chận trở lại.

"Ăn cơm đừng nói chuyện, coi chừng nghẹn ."

Không thể không nói, Nhị Miêu là con mèo rất trượng nghĩa, vừa đi vừa đá thau cơm nhỏ của mình, mãi cho đến trước mặt Lương Mục Trạch, ngồi thẳngngước đầu nhìn anh. Trái tim Lương Mục Trạch mềm nhũn, ngồi chồm hổm xuống nhìn Nhị Miêu. Hai người mắt đối mắt một lát, cũng không biết Nhị Miêu rốt cuộc muốn làm gì.

"Meo meo ~"

". . . . . ."

"Meo meo ~"

". . . . . ."

Lương Mục Trạch vừa vươn tay ra, liền bị móng vuốt nhỏ không tính là sắc bén của Nhị Miêu cào một cái, rồi ôm thau cơm vào lòng mình. Thì ra, cô nương mèo này tới chọc anh.

Lương Mục Trạch cười cam chịu. Điện thoại trong túi bắt đầu rung, lấy ra xem, trên màn hình là một cái tên dường như chưa từng chủ động gọi cho anh.

Nhấn phím nghe, đặt điện thoại ở bên tai. "A lô."

Hạ Sơ ở phòng ăn đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của Lương Mục Trạch, nhìn thấy anh lấy điện thoại ra, đặt ở bên tai, tới tới lui lui cũng chỉ có một chữ, "Ừ". Chỉ là âm điệu lúc trầm lúc bổng mà thôi.

Sao hôm nay bọn họ đều bị "Ừ" nhập vào người rồi?

Hạ tướng quân ăn cơm rất mau. Sau khi ăn xong, Lan Tử Ngọc phục vụ ông uống thuốc hạ huyết áp, vừa đúng lúc, thư ký tới cửa.

"Chờ tôi một chút."

"Vâng" thư ký cung kính trả lời.

Hạ tướng quân gật đầu một cái, xoay người trở về phòng ngủ.

Thư ký dĩ nhiên là nhìn thấy Lương Mục Trạch, gật đầu một cái coi như là chào hỏi. Trước đó đã gặp mặt, có thể coi là biết, hơn nữa đại danh của Lương Mục Trạch, anh sớm đã nghe thấy, đổi thành người khác, nhất định sẽ bởi vì con gái tìm được một người chồng tốt mà kích động cảm ơn trời đất, nhưng cố tình Phó Tư Lệnh Hạ lại không giống người khác.

Hạ tướng quân thay thân quân trang đi ra ngoài, nhìn Hạ Sơ vẫn còn vùi đầu ăn cơm một chốc, cũng biết chỉ cần ông vừa đi, cô khẳng định phản bội, nhưng không có biện pháp, ai bảo cô là con gái ông, đi tới thế giới này chính là để hạ bệ ông.

"Ba đi trước."

"Ừ, ngài lo việc đi, tối quay về sẽ nói chuyện với ngài." Hạ Sơ gật đầu mạnh, dáng vẻ như hận Hạ tướng quân không thể đi nhanh hơn chút.

Mới vừa nhìn thấy bóng xe biến mất ở cửa, Hạ Sơ cọ liền nhảy dựng lên, chạy đếntrước mặt Lương Mục Trạch kéo anh đến bàn ăn. Dì đã múc sẵn một chén cơm đặt ở bên cạnh chỗ ngồi của Hạ Sơ.

Lan Tử Ngọc dịu dàng cười với Lương Mục Trạch, "Đừng để ý nhé Mục Trạch, chú Hạ của con hơi khó chịu, chứ không có ác ý, đừng để trong lòng, mau ăn cơm đi, khẳng định đói bụng rồi."

"Cám ơn cô."

"Cháu từ từ ăn, không vội."

Phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ, Lương Mục Trạch cũng không nói gì, chỉ vùi đầu ăn cơm, lượng cơm anh ăn khá nhiều, ăn cơm cũng đặc biệt nhanh, Hạ Sơ luôn nói nhìn thấy anh ăn cơm liền cảm thấy cơm này đặc biệt ngon, nhưng ăn vào lại không cảm thấy có chỗ nào ngon.

Hạ Sơ đẩy chén mình vào trong, nằm ở trên bàn, cằm gối lên cánh tay, nhìn Lương Mục Trạch ăn cơm như hổ đói, cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.

"Ba em là thế."

"Biết."

"Biết? Đúng rồi" Hạ Sơ đưa mặt lại sát hơn, trong mắt lóe ra tò mò vô tận, "Lần trước, ba em với anh ‘ uống trà ’, đã nói cái gì?"

"Không có gì."

"Nói nghe một chút, em sẽ không nói với ai khác."

Lương Mục Trạch lắc đầu. Anh mới sẽ không nói với Hạ Sơ, mình ở trong sân huấn luyện quân khu bị Phó Tư Lệnh Hạ ném qua vai N lần, lại không thể phản kháng, chỉ có thể hóa giải nhờ may mắn, trên người có rất nhiều chỗ bị tím bầm.

Hạ Sơ bĩu môi nói: "Hẹp hòi, lòng dạ hẹp hòi."

"Cá không tệ, em ăn chưa?"

Hạ Sơ khi dễ anh, tức giận nói: "Ăn rồi."

"Ừ."

Cái miệng của anh như có khóa, đặc biệt chặt, chỉ cần anh không muốn nói, uy bức lợi dụ thế nào cũng sẽ không nói một chữ, nhưng vẫn chưa từng thử sắc dụ, sau này phải thử xem, không chừng có thể moi ra lời nói.

"Vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh vậy?"

"Ba anh."

Hạ Sơ cũng hít không khí. Chưa từng nghe Lương Mục Trạch nhắc đến người nhà của anh, ngược lại đã nghe mẹ mình nói mẹ của Lương Mục Trạch tên Mộc Mẫn, hai người là bạn lâu năm, nhưng mà bởi vì không ở chung một thành phố nên rất ít liên lạc, cũng nói lúc nhỏ cô đã từng gặp Mộc Mẫn, nhưng chuyện lâu quá rồi, cô không có chút ấn tượng nào.

Lương Mục Trạch ngoái đầu nhìn cô cười một tiếng, đặc biệt gian tà. Hạ Sơ thầm hô không tốt trong lòng, Lương Mục Trạch nói tiếp: "Bọn họ nói muốn tới đây, ngay bây giờ."

"Ngay bây giờ?" Hạ Sơ kinh hoảng thiếu chút té khỏi ghế.

"Lúc gọi điện đã ở sân bay rồi."

"Sân. . . . bay?" Hạ Sơ thật sự là khóc không ra nước mắt, bên này còn chưa giải quyết được Hạ tướng quân, lại có thêm hai người, vậy chẳng phải muốn bức cô điên à? Có đánh nhau hay không? Với lại, cô còn chưa chuẩn bị để gặp cha mẹ của anh, mặc dù đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng trong lòng cô run run không có một chút chuẩn bị, dù sao đây chính là chuyện lớn cả đời, lần đầu tiên gặp mặt nhất định phải có ấn tượng tốt mới được.

"Yên tâm, chỉ cần là em, xấu xí bọn họ cũng sẽ không phản đối." Lương Mục Trạch đặc biệt trấn định, tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

"Ừ." Hạ Sơ sững sờ gật đầu, nửa ngày mới phản ứng được, Hạ Sơ đập bàn một cái, "Nói gì? Em xấu xí sao?"

Lương Mục Trạch dễ dàng dời đề tài, "Em còn hai tiếng, có thể chuẩn bị."

"Làm thế nào làm thế nào? Lương Mục Trạch, ngộ nhỡ ba mẹ anh không thích em thì sao? Ngộ nhỡ phản đối em giống cha em phản đối anh thì sao?

"Vậy thì nhiều lắm là không cho em ăn cơm chứ sao."

"Vậy em có cần nói với ba mẹ em một tiếng? Anh nói xem, nếu em nói cho cha em biết chuyện này, ông ấy có thể đối xử với em như đối xử với anh không?"

"Anh sẽ nói với cô, về phần ba em, vì an toàn, hai ta đừng nên lên tiếng."

Cha mẹ của Lương Mục Trạch từ thủ đô lao thẳng tới thành N, đến sân bay mới gọi điện thoại thông báo con trai mình, còn nói, vì biểu đạt thành ý, họ muốn tự mình gọi điện thoại cho Phó Tư Lệnh Hạ, tuyệt đối tuyệt đối không thể để hớ mối hôn sự tuyệt hảo này.

Cả buổi chiều Hạ Sơ đều đứng ngồi không yên. Tới tới lui lui ở trong phòng, Lương Mục Trạch ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn hình lúc nhỏ của cô, cô cũng không để ý ngăn trở, cũng không sợ mất mặt, thấp thỏm nghĩ làm sao đối mặt chuyện kế tiếp.

"Bộp." Hạ Sơ hung hăng đóng lại album hình, từ trên cao nhìn xuống Lương Mục Trạch, "Làm thế nào?"

"Cái gì làm thế nào?"

"Ngộ nhỡ ba mẹ anh không thích em? Ngộ nhỡ hai cha không hài lòng nhau? Ngộ nhỡ. . . . Ngộ nhỡ thì sao?"

Lương Mục Trạch kéo cô ôm vào trong ngực, cọ cổ của cô, thở khí nóng nói: "Ngộ nhỡ, vậy thì bỏ trốn chứ sao."

Cổ Hạ Sơ hơi ngứa, không nhịn được muốn cười, cứng rắn đẩy anh ra, "Ai bỏ trốn với anh, nghĩ sướng quá."

"Không có ngộ nhỡ, Hạ Sơ, tin tưởng anh." Lương Mục Trạch kiên định nói ở bên tai cô.

Kỳ quái là, Hạ Sơ giống như bị trúng bùa, chỉ một câu nói bình thường không thể bình thường hơn, lại khiến cho trái tim thấp thỏm của cô trấn tĩnh lại. Tin tưởng anh, tin chắc lời của anh, không có ngộ nhỡ. Với lại, chuyện do người làm.

Cha mẹ hai bên gặp mặt, mặc dù giọng điệu Hạ tướng quân không tốt, nhưng vẫn khách khí nói rất nhiều với thông gia tương lai. Lan Tử Ngọc nồng nhiệt mời họ về nhà ăn cơm tối, cha mẹ nhà họ Lương không tiện từ chối, liền hớn hở tiếp nhận.

Hạ Sơ được cho biết bố chồng mẹ chồng tương lai sắp về nhà ăn cơm, tâm trạng thấp thỏm mới vừa đè xuống lại mọc lên như nấm, rối rít nhô ra. Kéo Lương Mục Trạch nói: "Làm thế nào làm thế nào, em không biết làm cơm, mẹ anh có ghế bỏ em không?"

"Sẽ không, mẹ anh cũng không biết nấu cơm."

Hạ Sơ không tin, ra khỏi ngực của anh chạy thẳng xuống lầu, quấn lấy dì nhờ dạy mấy món ăn, không thể nào mà một bàn đầy thức ăn, lại không có món nào do chính tay cô làm chứ? Vậy cũng quá. . . . Không hiền huệ rồi.

Lương Mục Trạch ngồi trên sàn nhà trong phòng Hạ Sơ, trên đất để một đống sách, tập vở, bài thi, photo album, tất cả đều là thứ nhiều năm qua cô không nỡ bỏ mà gom góp nên, toàn bộ đều cho anh xem, anh còn xem rất sung sướng. Hạ Sơ đeo tạp dề đặc biệt ra dáng cô dâu nhỏ chạy lên lầu nhét đồ ăn vào trong miệng anh, sau đó mặt tràn đầy mong đợi hỏi ăn ngon không.

Lương Mục Trạch luôn ăn rồi gật đầu, Hạ Sơ mắt cười cong cong, đặc biệt hạnh phúc chạy đi.

Hạ Sơ trong hình dường như đều là mặc váy chụp, đủ loại màu sắc, đủ loại hình dạng, nhìn ống kính híp mắt cười, Lương Mục Trạch cơ hồ muốn say trong nụ cười này. Tại sao bọn họ không quen nhau sớm hơn? Nếu như quen sớm hơn, thì có thể tham dự cuộc đời cô sớm hôn, nếu đời này có thể có thêm nhiều thời gian bên cạnh cô, thì đó chính là một chuyện hạnh phúc dường nào.

Chữ của cô rất đẹp, nét chữ cực nhỏ, thành tích bài thi hết sức đẹp mắt, cho tới nay cô đều là niềm tự hào của cha mẹ. Trong giá sách đăt rất nhiều sách y học, trong góc còn không ít manga. Anh còn nhớ rõ, thời điểm mới quen, anh xem rất nhiều manga của cô, còn nhớ rõ tên là Naruto. Vẻ mặt không thể tin được của cô lúc đó cho đến bây giờ còn ở lại trong óc của anh, khi đó bọn họ khẳng định không nghĩ đến, sẽ có hôm nay.

Lương Mục Trạch lấy mấy chồng manga ra, cái gì mỹ thiếu nữ tiểu hoàng tử Slamdunk, góc sách đã bị lật rách. Chợt một tấm hình từ trong khe hẹp rớt ra, mặt hình úp vào đất. Lương Mục Trạch nhặt hình lên, cau mày nhìn hình.

Trong tấm ảnh là gương mặt cô gái, sau ót cột tóc đuôi ngựa, mặc đồ, ừm, rất ít. Áo ngang ngực, quần cụt, giày cao gót, bên cạnh là cây cột thẳng. Bởi vì ống kính hơi xa, chụp ra rất mơ hồ, thật sự phân biệt không ra cô gái là ai. Nhưng trừ Hạ Sơ, hình của ai lại xuất hiện trong ngăn kéo của cô chứ? Mễ Cốc sao?

Đang lúc này, Hạ Sơ lại đẩy cửa vào, đôi đũa gắp một viên thịt nhỏ, trực tiếp nhét vào miệng Lương Mục Trạch.

"Ăn ngon không?"

Lương Mục Trạch vẫn không trả lời, trực tiếp cầm hình trong tay đưa đến trước mắt Hạ Sơ, "Đây là ai?"

"Hở?" khuôn mặt tươi cười vốn có của Hạ Sơ cứng ở trên mặt từng phần từng phần.

Nhìn vẻ mặt cứng ngắc gần trong gang tấc của cô, Lương Mục Trạch cũng biết, đây chắc chắn là cô. Khiến anh hết sức tức giận là, cô cư nhiên mặc đồ. . . . Ít như vậy. . . . So với lúc gặp trong thang máy, còn ít hơn.

"Này. . . . Không phải, ăn ngon không? Ha ha." Hạ Sơ cười còn khó coi hơn khóc, không biết thật lòng rốt cuộc là muốn khóc hay cười.

Mặt Lương Mục Trạch lạnh đến có thể khiến không khí kết băng, "Buồn cười không?"

Hạ Sơ thu hồi nụ cười, nghiêm mặt lắc đầu.

"À. . . . Lầu dưới còn có chuyện, em. . . . em đi xuống trước, anh, ừ từ từ. . . . A. . . ."

Trong tiếng kêu sợ hãi, Hạ Sơ đã bị Lương Mục Trạch kéo đến trước mặt, nghiêng người đè cô ở trên sàn nhà.

"Anh muốn làm gì?"

"Em tốt nhất giải thích rõ ràng cho anh." Lương Mục Trạch từ trong kẽ răng hung hăng khạc ra mấy chữ.

"Em. . . ." Hạ Sơ thật không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ nói lúc đang múa cột thì bị người ta chụp được sao? Đó là tự tìm đường chết! ! !

"Nói!"

Trong mắt Hạ Sơ lóe vẻ cầu khẩn, "Lương Mục Trạch, em sai rồi, anh tha cho em đi."

"Sai? Sai ở chỗ nào nói nghe một chút."

"Em. . . . sai. . . ." Sai ở chỗ nào có thể tùy tiện nói sao? Nói chính là chết! Chỉ có thể trấn an được lúc nào hay lúc đó, Hạ Sơ ôm cổ anh, thanh âm mềm mại, "Hôm nay đừng vội nha, chờ sau này xong việc rồi nói nhé, được không?"

"Hạ Sơ!"

"Em khẳng định kể cho anh nghe không sót một chữ, thật, nhưng hôm nay. . . . Ưmh."

Môi hồng của cô khẽ ngậm khẽ mở, sáng rỡ đến anh hoa mắt, cô căn bản không biết gì, lời nói mềm mại của cô khiến anh không thể tự chủ!

Chợt lầu dưới có người kêu Hạ Sơ, Hạ Sơ muốn trả lời nhưng miệng bị chận chặt căn bản không mở miệng được, dùng sức muốn đẩy người đang đè trên người ra, nhưng lại nặng như đá, căn bản không đẩy được.

Cho đến khi anh hưởng thụ hết hương thơm của cô, đầu lưỡi còn hết sức lưu luyến liếm môi của cô một vòng, mới thả cô ra. Hạ Sơ vội vàng ngồi dậy xoa xoa miệng, sửa sang xong y phục mới bỏ đi.

Lương Mục Trạch cầm tấm hình kia, lại nhìn một lát, thần sắc vẫn không tốt chút nào, trực tiếp nhét hình vào túi, quyết định sẽ thẩm vấn Hạ Sơ đàng hoàng.

Cha mẹ của Lương Mục Trạch chạy tới, Mộc Mẫn liền kéo Hạ Sơ, mở miệng gọi Sơ Nhi Sơ Nhi, nhìn không giống như là con dâu chưa qua cửa, mà lại giống như con gái thất lạc nhiều năm.

Cha Lương Mục Trạch là thương nhân, không nghiêm túc giống Hạ tướng quân, dáng cao lớn đẹp trai của Lương Mục Trạch chính là di truyền từ ông, nhìn thấy Hạ Sơ thì miệng liền cười không thể khép, cặp mắt hịp lại.

Hạ tướng quân vẫn chưa về, bọn họ nói chuyện ở phòng khách, Mộc Mẫn từ khi vào cửa chưa từng buông tay Hạ Sơ ra. Luôn nói muốn đến thăm Hạ Sơ, nhưng lại không có thời gian; nói lần trước gặp cô chỉ có 2, 3 tuổi, mềm mại mũm mĩm, trong nháy mắt đã thành đại cô nương, còn là cô nương sắp gả vào nhà họ Lương của họ. Sự hạnh phúc nhiệt tình này. . . . Lan Tử Ngọc nhìn cũng đỏ mắt, tâm can bảo bối nuôi nhiều năm rồi, lại bị cạy đi. Trong lòng bà thật không vui nổi.

Hội nghị kết thúc, Hạ tướng quân vội vàng chạy về. Mặc dù con gái sắp gả khiến ông phải không vui lòng, nhưng dù sao cũng là khách, không thể chậm trễ. Sắc mặt của ông dĩ nhiên là thúi hơn, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ nhiều. Hạ Sơ đổ mồ hôi lạnh trong lòng, thật sợ Hạ tướng quân nóng nảy lên, sẽ lật bàn mắng chửi người.

Hai người cha tự nhiên không biết nhau, một người là thương nhân một người lại nhập ngũ, bắn đại bác cũng không tới nhau, không phải bởi vì con cái, có lẽ đời này cũng không có cơ hội ngồi chung ăn cơm uống rượu.

Người đã đông đủ ngồi vào vị trí, sắc mặt của Lan Tử Ngọc càng ngày càng kém, ngồi chung với Hạ tướng quân, thật là hai sát thần mặt đen, Hạ Sơ ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía. Biết cha mẹ là bởi vì không nỡ xa cô, nhưng cô cũng đâu có nỡ? Nghĩ như vậy, cô cũng không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.