Cửa phòng bệnh chợt mở ra, Lương Mục Trạch biến sắc mặt, thu hồi nụ cười, khuôn mặt mộc nhìn về phía cửa.
Hạ Sơ nói: "Anh ấy gọi anh vào."
Lương Mục Trạch nháy nháy mắt, lại ngồi một lát mới đứng lên, đi theo Hạ Sơ vào phòng bệnh. Anh vừa ngồi xuống cạnh giường, Hạ Sơ liền cảm thấy rõ ràng, trong căn phòng vốn có khí áp không cao, càng xuống thấp đến mức làm cho người ta thở không nổi.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, Giản Tân Khuyết cũng là vẻ mặt không chút thay đổi. Hạ Sơ cúi đầu đứng ở bên cạnh Lương Mục Trạch, thật muốn tìm một cái lổ để chui vào.
Ngày đó ở trên du thuyền, Lương Mục Trạch nói muốn tính sổ. Nhưng thật ra trong lòng họ đều hiểu, đây là một món nợ vĩnh viễn không thể tính rõ, người, chuyện, vật dính dấp vào, không phải một câu đôi câu là có thể nói rõ ràng, cũng không phải là một câu thật xin lỗi có thể kết thúc. Đối với những huynh đệ đã chết cũng thế, đối với Hạ Sơ cũng là vậy.
"Nợ của chúng ta không thể tính rõ, anh mang người đi đi." Giản Tân Khuyết xoay mặt, mắt vô hồn nhìn ngoài cửa sổ.
"Tôi có thể hiểu cử chỉ của anh, nhưng mà đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh."
"Hì!" Giản Tân Khuyết tái nhợt cười, quay đầu lại nhìn Lương Mục Trạch, chậm rãi nói từng chữ từng câu: "Những lời này cũng trả cho anh, hiểu, nhưng không thể tha thứ!"
~
Hạ Sơ nghe đối thoại hoàn toàn không có ý nghĩa của hai người, không hiểu ra sao. Nhìn Lương Mục Trạch một chút, lại nhìn Giản Tân Khuyết một chút, hai người đều tỏ vẻ không muốn nói cho cô biết.
"Hạ Sơ."
Giản Tân Khuyết đột nhiên kêu tên của cô, Hạ Sơ phản xạ có điều kiện trả lời một câu, "Cái gì?"
"Đừng cảm thấy có lỗi với anh, em không phải phong cảnh thuộc về anh, anh sẽ không nhìn nữa, yên tâm." Giản Tân Khuyết cười khẽ, ánh mắt trong suốt, thái độ cũng không chút rối rắm.
Hạ Sơ tin là thật. Có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết, khi cô đi theo Lương Mục Trạch bước ra phòng bệnh, tay Giản Tân Khuyết đã nắm chặt ra giường cởi nào, bởi vì quá mức dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thậm chí hơi phát run. Môi mỏng ẩn nhẫn mím chặt nhau, ánh mắt đỏ như máu, lại càng lộ ra vẻ mặt trắng bệch như giấy của anh.
Ở bệnh viện đụng phải mấy đồng nghiệp, Hạ Sơ rất miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi bọn họ, tim cô như bị siết lại, vẫn không thể hoàn toàn quên được.
Từ bệnh viện ra ngoài, đưa Mễ Cốc về nhà xong. Lương Mục Trạch chở Hạ Sơ chạy ra khỏi thành phố.
Lương Mục Trạch lạnh lùng nghiêm mặt lái xe, càng ngày càng hối hận vì để cô vào phòng bệnh một mình. Di chứng đã tới, hơn nữa triệu chứng xem ra còn không nhẹ.
"Bữa tối ăn gì?"
Hạ Sơ chợt nói một câu, khiến Lương Mục Trạch người đã thấy vô số cuộc đấu trí đấu dũng lớn, cũng không thể nào chống đỡ, thật sự cho là nghe lầm.
"Hối hận có được hay không?" Hối hận cũng có thể nói lẽ thẳng khí hùng như thế, trung đội Lương quả nhiên là khí phách. . . .
Hạ Sơ cười tủm tỉm, gật đầu, "Có thể hiểu, ừ, em không so đo với anh. Nhưng mà, anh có thể nói cho em biết, ba năm trước đây rốt cuộc thế nào không?"
"Không được." Lương Mục Trạch rất hào sảng cự tuyệt, không cho chút đường sống để thương lượng.
"Em biết rõ, đây là cơ mật, không thể nói, vậy. . . ." Hạ Sơ đảo con ngươi một vòng, lui để xin thêm, "Em nói, anh nghe, được không? Nói sai thì anh liền phối hợp lắc đầu một cái, em bảo đảm, không đi vào chỗ sâu."
Lương Mục Trạch không nói lời nào, Hạ Sơ đương nhiên cho là anh cam chịu đồng ý, hắng giọng một cái, "Bùi Du là nằm vùng, vậy Giản Tân Khuyết và nhà họ Bùi có quan hệ hay không?"
"Không thể hỏi."
"À, không hỏi. Bùi Du làm nằm vùng, ba năm trước có một hành động tiêu diệt." Hạ Sơ nhìn mặt Lương Mục Trạch mà nói chuyện, phát hiện anh không có bất kỳ biểu lộ gì, cũng không có lắc đầu gật đầu, vì vậy tiếp tục nói: "Kết quả không cẩn thận bại lộ, Bùi Du biết nhưng không có báo cho các anh."
Giản Tân Khuyết nói cho cô biết, cho dù ba năm trước thảm thiết cỡ nào, anh cũng chưa từng hối hận, bởi vì anh cảm thấy mình lựa chọn đúng. Có phải vì đẻ cá lớn nuôi nhiều năm không phát hiện, vì đại cục mà bỏ qua chiến hữu của mình? Mà chiến hữu hy sinh, lại khiến trong lòng anh chịu đựng bao nhiêu tự trách và khổ sở?
Lần đó, đại đội thương vong thảm trọng, Lương Mục Trạch cũng khắc cốt minh tâm, chiến hữu kề vai chiến đấu với anh chết thì chết bị thương thì bị thương, ngay cả mình cũng bị thương thảm trọng. Cho nên mới nói, hiểu anh ta, nhưng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh ta.
Là vậy phải không?
Lương Mục Trạch nhìn Hạ Sơ trầm tư, cô đã đoán tám chín phần mười, nhưng không có nói tiếp, anh cũng không muốn suy nghĩ tiếp những chuyện thảm thiết kia. Có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa bọn họ, anh thà chết cùng chiến hữu trên chiến trường, nhưng không có biện pháp tỉnh táo lựa chọn giống như Bùi Du. Nhưng mà, anh không thể không thừa nhận, Bùi Du lựa chọn thật đúng. Cho nên, anh chỉ có thể làm người đấu tranh anh dũng, vĩnh viễn không làm được anh hùng chân chính phía sau địch.
Lương Mục Trạch và Hạ Sơ không có trực tiếp trở về đại đội, thừa dịp màn đêm buông xuống, lái xe đến chỗ bà cụ. Hạ Sơ nghĩ anh sẽ nói với bà cụ người xấu đã bị đưa ra công lý, con bà có thể nhắm mắt ở trên thiên đường, nhưng anh không có. Có lẽ, đối với bọn họ mà nói, báo thù là mục đích, nhưng quên mới thật sự là giải thoát.
Tốc độ bọn họ nói chuyện rất nhanh, Hạ Sơ chỉ có thể lắp ba lắp bắp nghe ý chung, hình như Lương Mục Trạch nói, anh muốn nghỉ phép. Nghỉ phép sao? Có thể không?
Cơm tối rất giản dị, Hạ Sơ và Lương Mục Trạch lại ăn thật ngon lành, lúc đi còn mang theo không ít bánh xốp gạo nếp do bà cụ làm, nóng hổi, ngửi được hương vị vô cùng ngọt ngào.
Trên đường trở về, Hạ Sơ thật sự nhịn không được, cầm bánh xốp ăn không ngừng, Lương Mục Trạch không nhìn nổi, nói cô sống lại sau ba năm thiên tai. Hạ Sơ lườm anh một cái, nói: "Mệnh không có dài như vậy. Đúng rồi, anh mới vừa nói muốn nghỉ ngơi là giả? Hay thật?"
"Có thể." Anh trả lời như vậy.
"Chỉ là còn chưa được phê?"
"Ừ."
"Hừ." Hạ Sơ cười lạnh, "Xong rồi, khẳng định không được phê."
"Vậy sao? Anh cảm thấy được, có thể phê, 100% được phê."
"Trung đội Lương, ngài chưa phải 4 ngôi sao, còn chưa phải là đại đội trưởng, trên đầu ngài còn có chủ nhiệm, còn có phó đại đội trưởng và phó chính ủy, ngài nói phê liền phê sao?"
"Đánh cuộc không Hạ Sơ?"
Đánh cuộc? Hạ Sơ lắc đầu. Dĩ nhiên không đánh cuộc, chuyện này thì có gì để đánh cuộc, nghỉ hay không nghỉ cũng đâu có quan hệ với cô là mấy. Lại nói, ngộ nhỡ phê thật thì sao?
"Em nói, anh nghỉ đông dễ được phê, hay là nghỉ kết hôn dễ được hơn?"
Hạ Sơ đang há to miệng gặm bánh xốp, liền bị một câu nói kia làm khựng lại, nháy mắt nhìn hồi lâu, nhưng chỉ là một đống bóng đen. "Anh nói cái gì?"
"Nghỉ phép."
"Nghỉ gì?"
"Nghỉ kết hôn, chuyện này dễ được phê chuẩn, ngày mai em lội về bệnh viện, bảo lãnh đạo của em cho em một tờ phê, hai ta trở về thành N liền để báo cáo kết hôn xuống trước mặt ba em, như thế nào?"
"Có phải cảm thấy, bị chết không đủ nhanh hay không?"
Lương Mục Trạch đồng ý gật đầu, "Ừ, không sảng khoái."
Hạ Sơ nuốt nước miếng một cái, yên lặng cúi đầu, an tĩnh gặm bánh xốp trong tay. Lương Mục Trạch sợ cô bể bụng, liền đoạt bánh xốp về, nhai hai ba cái rồi nuốt vào trong bụng mình. Miệng căng phồng, nói chuyện đều không rõ, "Sáng sớm ngày mai, em trở về phòng làm việc đánh báo cáo, còn anh đi lấy tờ phê, xong chuyện thì về thành N trước, rồi trở về kinh thành."
Hạ Sơ nhìn cái miệng của anh hơi mở hơi ngậm, bởi vì trong miệng đã nhét quá nhiều, nói chuyện còn có thể phun bột bánh xốp ra ngoài. Hạ Sơ dùng mu bàn tay cọ mấy miếng bột, lẩm bẩm nói: "Sao anh ăn hết rồi?"
Lương Mục Trạch thiếu chút bị nghẹn, dùng sức đưa tay vỗ vào trên tay lái, hét lớn: "Nghe anh nói chưa? Sao em không nắm được trọng điểm như thế."
"Tại sao muốn kết hôn?"
"Anh muốn phụ trách với em!"
"Vậy, chậm rãi không được sao?" Em mới lén leo cửa sổ trốn ra khỏi nhà, hai ngày nay cả điện thoại cũng không dám nghe, tin nhắn cũng không dám nhìn kỹ, còn kết hôn? Thật ngại sống lâu rồi hả?
"Không được. Em đã từ trong nhà chạy ra tìm anh nương tự, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Hạ Sơ lắng nghe xong liền cười, trong lòng ngọt như lọ mật, "Lương Mục Trạch, anh thật đàn ông!"
Lương Mục Trạch nhíu mày, trong lòng rất vui, sờ mũi một cái, tiếp tục không biến sắc lái xe.
"Vậy em, có thể chịu trách nhiệm với anh luôn không?"
"Chịu cái gì?"
". . ."
"À."
Trở lại quân khu, đã muộn rồi, Hạ Sơ sớm nhịn không được tựa vào ghế ngủ mất. Lương Mục Trạch ngừng xe xong, nhìn khuôn mặt cô dưới ánh trăng càng trắng nõn hơn, cổ họng chát chát phát khô. Nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi loạn trên mặt cô lên, khẽ gọi một tiếng Hạ Sơ.
Không có phản ứng.
"Hạ Sơ."
Nhưng cô gái này chỉ hơi nhíu mày, di chuyển cái mông, lệch đầu qua bên kia ngủ tiếp. Lộ ra một đoạn cổ trắng trắng, cả người Lương Mục Trạch căng lên. Đưa tay xoay mặt cô lại đối diện mình, môi của cô vì sức lực từ tay anh, mà hơi hé ra, hướng về phía anh như trêu đùa. Lương Mục Trạch liếm liếm đôi môi khô khốc, đau đớn khiến anh gấp gáp cần chút an ủi, gặm cắn môi mềm mại của cô, hấp thu hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về cô. Cái mùi này, anh đã nhớ thật lâu thật lâu, lâu như một thế kỷ vậy.
"Ừm. . . ."
Hạ Sơ nửa tỉnh nửa mê, một tiếng rên rỉ tràn ra cổ họng, không cần mở mắt, cho dù là mơ mơ màng màng không biết thực tế hay giấc mộng, cô cũng biết, đây là người trong mộng của cô, là chồng cô.
Lương Mục Trạch càng ngày càng hôn sâu, chợt hơi đứng lên, chân dài bước một bước, xuyên qua cách trở giữa bọn họ, đè lên người cô, hung hăng ôm sát cô, kéo nhỏ cự ly giữa bọn họ, cả không khí cũng không cách nào xuyên qua.
Hạ Sơ giãy dụa vòng eo phía dưới anh, Lương Mục Trạch biết mình sắp cầm giữ không được, nhưng trong xe chắc chắn không phải địa phương giải quyết. Không nỡ buông cô ra, Hạ Sơ lập tức nhíu mày, vẫn nhắm mắt lại, nhưng miệng bởi vì hôn quá mức dùng sức mà hơi sưng, cánh tay vẫn vòng chặt quanh cổ anh.
"Về nhà, Hạ Sơ, chúng ta về nhà."
"Ừ." Thanh âm Hạ Sơ mềm nhũn, mềm mại giống như là một đầm nước. Trời mới biết, Lương Mục Trạch phải có bao nhiêu sự chịu đựng mới có thể nhịn xuống không ăn cô ngay ở đây. Muốn cô đến nổi điên.
Nửa ôm nửa đỡ Hạ Sơ ra khỏi xe, đạp cửa xe một cước, cơ hồ là ẵm cô lên lầu, Hạ Sơ quấn trên người anh giống như một loài động vật mềm, thân thể của cô luôn có ý vô ý cọ phần cứng rắn của anh, càng trêu chọc anh khó nhịn lửa dục. Tay cầm chìa khóa mở cửa run run, ẩn nhẫn đến mức đầu đầy mồ hôi.
Cửa mở ra, vừa kéo Hạ Sơ vào vừa mạnh mẽ khóa cửa lại, một tiếng nổ kia làm Hạ Sơ tỉnh táo hoàn toàn, nhưng một giây kế tiếp liền bị anh mạnh mẽ nhấn ở trên cửa.
"Ừm, đau. . . ." Câu nói kế tiếp đã hoàn toàn hòa tan trong miệng anh, khí thế này như muốn nuốt trọn lấy cô, không cho cô bất kỳ đường lui, chỉ có thể theo anh, vui thích với anh.
Lương Mục Trạch lo lắng xé rách y phục của cô, bàn tay nóng rực đặt lên làn da ấm áp của cô, đẩy cao bột ngực cô, Hạ Sơ giãy dụa vòng eo, như có như không cọ cọ anh, run run cởi dây nịt của anh ra, thả ra dục vọng lửa nóng của anh.
Tay Lương Mục Trạch thăm dò xuống phía dưới cô, khích bác cánh hoa non nớt của cô, anh chịu đựng, không dám tùy tiện tiến vào, biết cô sẽ rất đau. Đôi môi một đường xuống phía dưới, ngậm ngọc châu trước ngực cô, cả người Hạ Sơ run rẩy, ngón tay cơ hồ muốn cắm vào thịt ở phần lưng anh.
"Ừm. . . . Đừng. . . . A. . . . . ."
Tiếng cự tuyệt lại giống như rên rỉ cầu hoan vang lên liên tiếp, Hạ Sơ đã hoàn toàn không để ý mình có dè dặt hay không, cô chỉ muốn thương anh.
Lương Mục Trạch rút ngón tay ướt át ra, ôm lấy cô, để hai chân trắng noãn của cô quấn ở trên người anh, nhích một cái tiến vào cô. Hạ Sơ cau mày thật chặt, bắt đầu mạnh mẽ đẩy ra cự ly giữa hai người, khô khốc đau đớn trong khoảnh khắc, khiến cô chỉ muốn trốn.
"Hạ Sơ, Hạ Sơ. . . ." Lương Mục Trạch hôn môi cô, khẽ gọi tên của cô. Từ từ đẩy mạnh, đợi cô hoàn toàn thích ứng rồi bắt đầu tăng nhanh lực độ và tốc độ.
"Đừng. . . . Lương. . . A. . . . . ." Hạ Sơ bị đụng đến tên cũng không kêu được, nước mắt chảy ra, ôm chặt lấy đầu anh.
Hạ Sơ không biết mình trở lại trên giường thế nào, phần mềm mại dưới lưng và lồng ngực nóng rực như sắt của anh, khiến cô cảm thấy như từ trời rơi xuống đất. . . .
"Anh yêu em."
"Ừ." Hạ Sơ nghe, khóc gật đầu, đời này hai người bên nhau.
Lương Mục Trạch nhịn dục vọng nhiều ngày, làm như muốn đòi lại trong hôm nay, giằng co Hạ Sơ gần chết, vừa khóc vừa gây, cứ như trúng tà, Lương Mục Trạch không có pháp nào, chỉ có thể an ủi dụ dỗ, mới khiến cô miễn cưỡng ngủ.
Hạ Sơ ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, sau khi Lương Mục Trạch dậy sớm luyện tập, đã lăn qua lăn lại khắp giường. Rất muốn ngủ, mệt chết đi, cảm giác không có ngực của anh, nằm thế nào đều không thoải mái.
Lương Mục Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra, xác định chăn chỉ đắp lên hạ thân cô, đường cong đẹp đẽ ở lưng lộ ra không khí, đầu cũng ở dưới gối, nghiêng nằm lỳ ở trên giường. Lương Mục Trạch thả bữa ăn sáng trong tay ra, kéo chăn đàng hoàng đắp lên tấm lưng trơn bóng của cô, rất rất rất khó, mới đè nén dục vọng được. Kéo gối đầu đè ở trên đầu cô ra, bọc chăn quanh cô rồi ôm vào trong lòng mình, chạm nhẹ môi hồng của cô.
"Đồ lười, rời giường."
"Hả?" Hạ Sơ nửa mở mắt, "Mấy giờ rồi?"
"9 giờ."
"Đã trễ thế này. . . . Đều do anh."
Hạ Sơ chống chân của anh muốn ngồi dậy, kết quả lại bị anh nhấn về trong lòng, "Do ai?"
"Em."
Lương Mục Trạch cười rất đẹp mắt, lông mày rậm giãn ra, lông mi thật dài chớp chớp, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi tới gần mặt của Hạ Sơ. Cho đến khi bị hôn, Hạ Sơ mới tỉnh ngộ, lại bị sắc dụ!
Mạnh mẽ kéo cô ăn một chút, sau đó chia đầu hành động. Hạ Sơ đến phòng làm việc của anh nộp báo cáo kết hôn, Lương Mục Trạch cầm phần báo cáo kết hôn "Kiên cường" kia, bước về phía phòng làm việc của đại đội trưởng.
"Cốc, cốc, cốc."
"Đi vào."
Lương Mục Trạch đẩy cửa vào, đại đội trưởng Đổng đang ngồi ở sau bàn làm việc xem cái gì, ngẩng đầu nhìn Lương Mục Trạch một cái, lại tiếp tục nhìn vật trong tay, mặt mày hớn hở.
Mấy ngày nay con trai của đại đội trưởng Đổng - Hồ Tử ở đại đội, năm nay 10 tuổi, sùng bái nhất là Lương Mục Trạch, nhìn thấy Lương Mục Trạch đi vào liền rất là vui vẻ. Nhảy cà tưng đến bên cạnh Lương Mục Trạch, đặc biệt kích động lôi kéo anh nói: "Chú Lương khi nào rãnh? Dạy cháu xạ kích, bắp thịt của cháu rất chắc, có thể xách súng lên được." Nói xong giơ cánh tay nhỏ béo múp míp lên, vén tay áo lên để anh nhìn bắp thịt trong người mình.
Lương Mục Trạch nắm hai cái, mềm mại béo múp míp, nhưng vẫn gật đầu, "Được, lát nữa dẫn cháu đến sân bắn."
"Tốt tốt, quyết định như vậy, không cho đổi ý."
"Dĩ nhiên không đổi ý. Nhưng mà, Hồ Tử, cháu phải giúp chú một chuyện."
"Giúp cái gì?" Hồ Tử nghe thần tượng cậu sùng bái nhất muốn tìm cậu giúp một tay, trong lòng đặc biệt tự hào, còn hăng hái hơn khi đoạt giải vô địch chạy cự li dài.
Lương Mục Trạch nhìn Đổng Chí Cương, xác định sự chú ý của anh không có ở trên người bọn họ, liền rỉ tai Hồ Tử một phen, "Nhớ chưa?"
Hồ Tử vui vẻ nói: "Nhớ."
"Tiểu tử giỏi, không tệ." Lương Mục Trạch vui vẻ trong lòng, nghĩ đến lập tức có thể cưới Hạ Sơ vào cửa, sự hưng phấn nnày, cho bao nhiêu huy chương thắng trận cũng không đổi được.
Hai người đang nói hăng say, đại đội trưởng Đổng liền liếc Lương Mục Trạch một cái, hỏi: "Thế nào?"
"Phê nghỉ."
"Cậu muốn nghỉ phép?"
"Vâng"
Đổng Chí Cương giản lược suy nghĩ một chốc, Lương Mục Trạch đã có một thời gian chưa nghỉ phép, hàng năm đều là mới vừa nghỉ phép hai ngày liền bị nhiệm vụ khẩn cấp triệu hồi. "Viết giấy xin chưa?"
"Đã viết."
"Lấy tới." Tiếp theo từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra con dấu và mực đóng dấu của anh
Lương Mục Trạch nháy mắt với Hồ Tử, tiểu tử kia đặc biệt giật mình chạy đến trước mặt Đổng Chí Cương, dính chặt anh như kẹo mè xửng, nói nhăng nói cuội một tràng, còn cầm lời bình của giáo viên đến, thương thảo với cha mình một phen.
Lương Mục Trạch tự nhiên thừa dịp cơ hội tuyệt hảo này, cầm con dấu lên, tay nâng con dấu, "bạch bạch" hai cái. Giải quyết!
Đổng Chí Cương nghe động tĩnh vội vàng quay đầu lại, phát hiện Lương Mục Trạch đang cầm hai tờ giấy thổi thổi, hô to nói: "Tôi còn chưa xem cậu đã đóng dấu, còn có kỷ luật không?"
"Xem đi." Lương Mục Trạch để giấy ngang ở trên bàn, dùng tay đè, chỉ sợ Đổng Chí Cương nhất kích động đoạt về.
Đổng Chí Cương quét sơ qua giấy xin phép, khi nhìn thấy ba chữ nghỉ kết hôn, liền xù lông.
"Ai cho cậu xin nghỉ kết hôn hả?"
Vì an toàn, Lương Mục Trạch đứng lại ở chỗ cách Đổng Chí Cương khá xa, lẽ thẳng khí hùng nói: "Không ai nói không cho, tôi có đối tượng, đã gặp phụ huynh, báo cáo cũng có, đóng dấu luôn rồi, tại sao không cho kết hôn?"
"Báo cáo kết hôn đâu? Tôi phê chưa?"
"Đóng dấu rồi."
"Đóng hồi nào? Sao tôi không biết? Nói cho cậu biết tiểu tử, đừng hòng lừa gạt tôi."
"Mới đóng." Nói xong, hướng về phía Đổng Chí Cương cúi người chào 90 độ, nghiêm túc nói: "Cám ơn đại đội trưởng vun trồng nhiều năm qua, lần sau tôi sẽ mang cho anh hai chai Moutai (rượu TQ). Tôi đi nha."
Nói xong, không để ý Đổng Chí Cương cực kỳ tức giận gào thét ở phía sau, xoay ngườixun xoe bỏ chạy, như chạy nước rút trăm mét.
Lương Mục Trạch chạy, Đổng Chí Cương liền chỉ hướng đầu mâu vào con trai mình. Chống nạnh đặc biệt nghiêm nghị nói: "Thẳng thắn giao phó, bạn học Đổng Hồ Tử."
"Chú Lương dạy con xạ kích, còn nói muốn con giúp một chuyện, dời đi lực chú ý của ba, chú Lương không dễ dàng nhờ người khác, nên con liền giúp."
Đổng Chí Cương tức giận, bị con trai của mình chém một dao rồi! Được lắm, anh nhận, dù thế nào đi nữa anh có thể làm đã làm, chịu khổ chịu tội đều là chuyện của Lương Mục Trạch, không có liên quan với anh.
Đầu ngón tay đâm đầu con trai nói: "Từ hôm nay, Lương Mục Trạch là anh của con, không phải chú, nhớ chưa?"
Hồ Tử bối rối, vừa rồi còn gọi chú, sao mấy phút sau liền thay đổi thành anhrồi.
"Bà xã của cậu ta gọi ba là chú, vậy Lương Mục Trạch gọi ba là gì?"
"Chú."
"Đúng rồi, cậu ta gọi ba là chú, vậy con gọi cậu ta là gì? Nhớ, người khác đều là chú, chỉ có mình cậu ta, là anh, hiểu chưa?"
"Dạ, đồng chí đại đội trưởng."
"Ừ, tốt, ha ha" Đổng Chí Cương cười to, ôm cổ con trai nói: "Đến, sân bắn, cậu ta không dạy con, ba con tự mình truyền thụ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]